Hôn lễ kéo dài đến tối muộn, đến cuối cùng chỉ còn lại đám người trẻ uống rượu tán gẫu. Mọi người tụ tập ở sân sau sơn trang, vô cùng náo nhiệt.
Sơn trang đã chuẩn bị phòng cho những người ở xa tới ngủ lại.
Đám Chu Dương chắc chắn không thể rời khỏi đây được, bọn họ là tâm điểm của sự chú ý nên bị rất nhiều người lôi kéo ở lại. Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền còn phải về phòng tân hôn ngay giờ lành, lần này là chú nhỏ nhờ người tính lại giờ lành cho, tổng cộng có ba giờ lành, long trọng hơn trước rất nhiều, giỏ hoa màu đỏ và ô đỏ cũng phải mang về phòng tân hôn.
Chiếc xe chạy về phòng tân hôn phải cùng là chiếc xe đi đón dâu.
Thẩm Tuyền mặc sườn xám bước lên xe, Văn Trạch Lệ cũng đi sát theo, anh đặt đôi chân dài lên xe, bỏ điếu thuốc vừa châm trong miệng ra, dập tắt rồi vứt vào thùng rác gần đó.
Không biết áo khoác của anh đã lạc đi đâu, cổ áo sơ mi trắng hơi hé mở, sau khi đóng cửa xe lại, anh ngồi dựa lên ghế, bàn tay lần mò tìm kiếm bàn tay của Thẩm Tuyền, tóm lấy rồi nắm chặt.
Thẩm Tuyền liếc anh một cái: “Anh chóng mặt à?”
Văn Trạch Lệ nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt hẹp dài tủm tỉm: “Không, chỉ là đám chó Chu Dương biết ép rượu quá.”
Thẩm Tuyền cười nhẹ một cái, không đáp lời.
Hai người chơi sạch đống rượu được thêm lên kia rồi lại tiếp tục làm náo loạn trường bắn, sau đó chơi với nhau một vố nữa, anh uống rượu tới nỗi rượu chảy theo cổ họng anh thấm lên cổ ảo.
Trên trường bắn, trông anh vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.
Tiêu Nhiên cất chiếc ô đỏ đi. Sau khi ngồi vào ghế phụ, vệ sĩ của nhà họ Thẩm cũng ngồi vào ghế lái, đến cả Cố Trình cũng đã say khướt, vệ sĩ kính cẩn quay lại nhìn Văn Trạch Lệ: “Xuất phát được chưa ạ?”
Văn Trạch Lệ nhìn đồng hồ rồi nói: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Vì phải kịp giờ lành nên chiếc xe bắt đầu lăn bánh trong đêm. Đằng sau còn có ba chiếc xe khác, là xe của bố mẹ nhà họ Thẩm và nhà họ Văn đi cùng. Hôn lễ lần này khác lần trước là phòng tân hôn sắp xếp ở phòng ngủ chính của Văn Trạch Lệ ở nhà họ Văn, đây là nơi chôn nhau cắt rốn của anh, thế nên nghi lễ mới rườm rà hơn lần trước.
Lần trước cũng không náo nhiệt như vậy vì có mấy anh em ở Lệ Thành không tới.
Vả lại lần trước Trần Y không đến dự đám cưới, đám cưới lúc đó là đám cưới rập khuôn. Chiếc xe đã tới nhà họ Văn, Cố Trình và Tiêu Nhiên bước xuống, Cố Tỉnh đã tỉnh rượu, trang phục chỉnh đốn lại xong xuôi, trông có vẻ đào hoa phong nhã, đôi mắt đào hoa tủm tỉm cười. Tiêu Nhiên cũng uống không ít rượu nhưng chẳng nhìn ra dáng dấp say gì cả, anh ta cầm ô đỏ che trên đầu cặp vợ chồng son.
Văn Trạch Lệ bế Thẩm Tuyền xuống xe.
Quản gia nhà họ Văn vội chạy tới trải thảm đỏ ra. Vẫn chưa đến giờ lành, Văn Trạch Lệ bế cô đứng đó đợi một lúc, Mạc Điểm mặc đồ đỏ khoác lên tay Thẩm Tuyền, đứng cạnh hỏi: “Trạch Lệ, con có chóng mặt không?”
Văn Trạch Lê nhướng mày: “Mẹ vợ, mẹ đừng xem thường con.”
Mạc Điềm liếc nhìn thời gian: “Còn năm phút nữa mới được đi vào, mẹ sợ con không chịu nổi.”
Văn Trạch Lệ: “Mẹ vợ lo quá rồi, bế một cô gái xinh đẹp như vậy trong lòng, cho dù con có uống năm cân rượu cũng có thể đứng cả tối không làm sao cả.”
Mạc Điềm bị anh làm cho nghẹn họng: “…Anh thì giỏi rồi.”
Những người khác cũng bật cười, đứng đợi ở đây cũng là một dạng thả lỏng. Thẩm Tuyền ôm lấy cổ anh, cô có thể ngửi được mùi thơm của rượu từ cổ áo của anh.
Tối nay anh đã uống rất nhiều.
Thẩm Tuyền ghé sát vào tai anh, nhỏ giọng hỏi: “Bế được thì lát nữa có làm gì được không?”
Văn Trạch Lệ sững người, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng khiêu khích anh.”
“Để lát nữa anh cho em biết là anh được hay em được.”
Mắt Thẩm Tuyền tủm tỉm, cô không trả lời anh. Chiếc sườn xám xẻ tà, vì tư thế này là đôi chân dài trắng nói của cô lộ ra giữa không trung, Văn Trạch Lệ liếc mắt nhìn thấy Tiêu Nhiên lạnh lùng kia, sau đó anh nói với Mạc Điềm: “Mẹ ơi thời tiết lạnh rồi, cho con xin cái áo đắp lên chân Thẩm Tuyền với ạ.”
Đám người Mạc Điềm sững sờ.
Trời lạnh á?
Rõ ràng đang là hè mà?
Tiêu Nhiên khịa nói: “Anh ta sợ con nhìn đấy ạ.”
Mọi người: “…”
Cmn.
Đã ghen thì thôi đi còn viện cớ thời tiết.
May mắn thay đã tới giờ lành, Văn Trạch Lệ nhìn thảm đỏ, hít sâu một hơi rồi nói: “Đi vào nhé? Bước qua cánh cửa này, cả đời này em là của anh.”
Thẩm Tuyền: “Mau lên.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, bật cười rồi bước lên thảm đỏ. Chiếc ô trên đầu cũng đi qua cửa, vừa đi vào, pháo ở đằng sau đã bùm bùm nổ.
Ở các thành phố lớn không được phép bắn pháo hoa, nhưng khu biệt thự nơi nhà họ Văn ở thì các nhà cách xa nhau, lại có khoảng sân trước rất rộng, thế nên đã đặc biệt nộp đơn lên trên xin phép.
Sau khi đi vào, bố mẹ hai bên ngồi vào chỗ, trà được dâng, Cố Trình, Tiêu Nhiên và Trần Y, Thường Tuyết đi theo cũng đều được cho một bát canh ngọt. Văn Trạch Lệ nắm tay Thẩm Tuyền, cúi người trước bố mẹ mình rồi dâng trà.
Lâm Tiếu Nhi không giấu được sự hưng phấn, bà nắm tay Thẩm Tuyền không ngừng nói: “Tốt, tốt lắm.”
Văn Tụng Tiên nhận lấy tách trà trước rồi nói với Văn Trạch Lệ: “Khó khăn lắm mới có được kết quả này, con phải trân trọng nhé.”
Ngụ ý, Thẩm Tuyền không phải cô gái dễ nắm thóp, nếu con đã có cơ hội thì đừng dễ dàng buông tay, phải vun đắp tình cảm.
Văn Trạch Lệ gật đầu: “Vâng ạ.”
Tiến trình kết hôn lần trước quá đơn giản không có mấy bước này, cũng không cảm thấy sâu sắc thế này. Lúc này Thẩm Tuyền kính trà cho Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên mới có cảm giác trở thành người nhà thật.
Từ nay cô sẽ có thêm một người mẹ chồng và một người bố chồng, có thêm hai người thân.
Văn Trạch Lệ dâng trà cho Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm, Mạc Điềm nhận lấy ly trà, mắt bà đỏ ửng, bà nói với Văn Trạch Lệ: “Mẹ hi vọng con có thể đối xử tốt với nó, chung thuỷ với nó.”
Văn Trạch Lệ gật đầu: “Dạ mẹ.”
Thẩm Tiêu Toàn nhìn Thẩm Tuyền: “Hôn nhân không phải chuyện dễ dàng gì, phải vun xén, nếu có gì cần thì có thể hỏi bố.”
Thẩm Tuyền: “Dạ vâng.”
Thẩm Tiêu Toàn lại nhìn Văn Trạch Lệ: “Sau khi bố uống tách trà này, bố sẽ là bố con, con đối xử với con gái bố thế nào sẽ quyết định Văn Thị và Thẩm Thị sau này sẽ thế nào, hi vọng về sau con sẽ suy nghĩ cẩn thận trước khi làm bất cứ việc gì.”
Văn Trạch Lệ cúi người: “Bố, con giao sự sống còn của Văn Thị cho Thẩm Tuyền, bố không phải lo đâu ạ.”
Lâm Tiếu Nhi ngồi ở bên cạnh họ khụ một tiếng: “Thế nên anh phải đối xử với người ta tốt vào.”
Văn Tụng Tiên không thể thở nổi: “Đúng đấy, anh đã cược lớn như thế, nếu mà không làm được thì chúng tôi thà giữ con dâu hơn là giữ anh đấy.”
Văn Trạch Lệ: “…Dạ.”
Thẩm Tuyền nhìn Lâm Tiếu Nhi và Văn Tụng Tiên rồi nói: “Vậy thì con xin cảm ơn bố mẹ đã ủng hộ con ạ.”
Cố Trình – người đang ăn chè trong phòng khách nhỏ không nhịn được mà bật cười, Trần Y và Thường Tuyết cũng bật cười, ai nấy đều đang cười cợt trước địa vị gia đình thấp òm của Văn Trạch Lệ.
Uống hết trà rồi, chè cũng đã ăn xong, cặp vợ chồng son phải động phòng hoa chúc rồi, thế là Văn Trạch Lệ cùng Thẩm Tuyền tiễn mấy người Tiêu Nhiên ra về. Bố mẹ hai bên vì để cảm ơn đám Trần Y nên đã chuẩn bị cho mỗi người một cái lì xì rất dày, mọi người đều là người trưởng thành rồi, lại lần nữa được cầm lì xì thì có cảm giác hoàn toàn khác.
Cố Trình cười nói: “Lâu lắm rồi con mới nhận được lì xì đấy.”
“Tiền mặt luôn.” Trần Y thêm vào: “Hồi nhỏ đón Tết mong chờ nhất là lì xì đấy.”
Tiêu Nhiên đứng dựa vào cửa, nhìn lì xì rồi tiện tay nhét lên ghế lái.
“Mọi người vất vả rồi.” Thẩm Tuyền nói.
“Không sao, không vất vả, xin tí vía tốt của hai người.”
Văn Trạch Lệ nhìn điện thoại nói với Cố Trình: “Không được tới làm loạn đêm động phòng đâu đấy.”
Cố Trình bật cười: “Chúng tôi là người vô đạo đức thế chắc?”
Văn Trạch Lệ nheo mắt cười khẩy: “Ai mà biết được.”
Một lúc sau, nhìn họ lên xe rồi lái đi, Văn Trạch Lệ mới ôm Thẩm Tuyền quay về nhà. Bố mẹ hai bên vẫn đang ngồi uống trà, giả vờ như không nhìn thấy hai người đi vào. Văn Trạch Lệ ấn thang máy, dẫn Thẩm Tuyền đi vào, phòng của anh ở trên tầng ba, cả tầng ba là không gian của anh.
Lúc này đã không còn ai.
Vừa ra khỏi thang máy, Văn Trạch Lệ liền nắm lấy cổ tay Thẩm Tuyền ấn lên tường rồi cúi đầu nhìn cô.
Sắc mặt Thẩm Tuyền vẫn vậy, nhưng chân của cô đã nhẹ nhàng cọ lên bắp chân anh.
Văn Trạch Lệ rũ mắt nhìn cô, mặt vẫn thản nhiên.
Tiếp đó anh đẩy cửa ra, ôm Thẩm Tuyền vào trong. Sau khi đi vào trong, anh không hề kiêng nể gì cả mà ngồi xổm xuống phục vụ cho Thẩm Tuyền. Thẩm Tuyền dán chặt lên cửa, cổ áo sườn xám hé mở, để lộ ra da thịt màu trắng.
Giọng nói trong trẻo của cô thỉnh thoảng lại vang lên, nhưng lại mang theo sự gợi cảm và duyên dáng.
Văn Trạch Lệ từ từ đứng dậy rồi hôn lên môi cô, môi lưỡi giao nhau. Hai người hòa quyện vào nhau, ngay khi Thẩm Tuyền đang hít một hơi thì tay nắm cửa chuyển động.
Văn Trạch Lệ ấn tay lên tay nắm cửa, híp mắt: “Có ai à?”
Thẩm Tuyền vẫn đang giơ chân lên, giọng nói cô lí nhí: “Em không biết.”
Sau đó, tay nắm cửa lại tiếp tục chuyển động. Văn Trạch Lệ tiếp tục động tác của mình, anh dùng tư thế này khoá trái cửa lại. Anh hôn lên môi Thẩm Tuyền, nuốt trọn những âm thanh của cô rồi cầm đồ ở trên kệ ném mạnh về phía cửa.
Một tiếng vang rầm, người bên ngoài im lặng mấy giây.
Tiếp đó, ngay khi hai người tiếp tục, điện thoại Văn Trạch Lệ để trên kệ đổ chuông, anh liếc mắt nhìn qua.
Tin nhắn trong nhóm nảy ra.
Chu Dương: [Bắt đầu rồi à?]
Chu Dương: [Bọn tôi còn đang định làm loạn phòng tân hôn lên cơ.]
Văn Trạch Lệ phân tâm, anh ôm lấy Thẩm Tuyền rồi nhấc điện thoại lên, ấn nút voice chat, giọng anh ẩn chứa chút khàn khàn.
Cố Trình: [Bất ngờ lắm phải không, bọn tôi đi rồi lại quay lại, cửa anh mà khoá muộn thêm tí là bọn tôi xông vào được thật.]
Giang Úc: [Hahaha, chìa khóa dì Tiếu Nhi đưa cho còn chưa kịp dùng nữa.]
Nhiếp Tư: [Một đám xấu xa, đợi nào rảnh rồi thì xử chúng nó đi.]
Trên thực tế, mọi người chỉ đang ở ngoài do thám tí thôi.
Thẩm Tuyền mơ mơ màng màng mất tập trung một lúc mới tỉnh táo lại, cô hôn lên tai Văn Trạch Lệ, liếc nhìn khung chat rồi nhỏ giọng nói: “Mẹ anh là nghi phạm số một.”
Văn Trạch Lệ vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô, nhỏ giọng nói: “Ừ, để lần sau anh bảo bố xử lý.”
Cánh cửa lại trở nên yên tĩnh.
Trong phòng mãi chẳng có tiếng động gì, Thẩm Tuyền nằm trên giường, vì đây là phòng của Văn Trạch Lệ nên trong này có mùi thơm trên người anh, nhưng trên sàn cũng có rất nhiều hành lý của cô.
Đến cả bàn trang điểm, gương toàn thân cũng là chuẩn bị cho cô, nơi đây sắp là ngôi nhà thứ hai của cô.
Cô ngẩng đầu hôn anh, trong lòng nghĩ sắp xếp được lắm, nhưng có thành được hay không cũng phải tùy người.
Lăn lộn tới nửa đêm, tin nhắn trong nhóm liên tục xuất hiện, Thẩm Tuyền lật mình nằm sấp xuống, Văn Trạch Lệ ngồi tựa vào đầu giường, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.
Anh cúi người hôn lên má và vai cô rồi nói: “Đi tắm cái đã.”
Thẩm Tuyền vùi mình vào gối: “Em không động đậy được nữa.”
“Để anh bế em.” Nói rồi anh bước xuống giường, bế cô từ trên giường lên đi về phòng tắm. Vào trong phòng tắm một lúc mãi lâu Thẩm Tuyền mới quay lại giường, ngón tay cô run lên.
Phòng tắm rất bừa bộn, Văn Trạch Lệ bế cô ra ngoài xong lại vào thu dọn. Thẩm Tuyền nằm trên giường, một lát sau mơ mơ màng màng thiếp đi nhưng vẫn chưa ngủ hẳn, chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ ngủ đi ra, tóc còn nhỏ nước, anh quỳ một gối xuống đất, ngón tay di đi di lại viền theo gương mặt cô.
Thẩm Tuyền không muốn nói gì, chỉ nhắm mắt.
Văn Trạch Lệ thì thầm: “Cảm ơn vì đã cho anh cơ hội này.”
Giọng anh khàn khàn chất chứa đầy tình cảm.
Thẩm Tuyền mở hờ mắt, liếc anh một cái rồi lại quay đầu đi ngủ. Trong lòng cô nghĩ ừm, anh biết à tốt. Khoảng nửa giờ sau, Văn Trạch Lệ mới chui lên giường rồi ôm cô vào lòng.
Thẩm Tuyền mơ mơ màng màng rúc vào lòng anh.
Tiếc thật, chỉ còn ba tiếng nữa là bình minh rồi.
Tối qua nhà họ Văn ngủ muộn nhưng sáng ra vẫn phải dậy sớm, quản gia và người giúp việc ai cũng tràn trề tinh thần, dì giúp việc trong phòng bếp đã làm một bữa sáng thịnh soạn, đợi thành viên mới của nhà họ Văn thức dậy.
Thế nhưng, đợi mãi đợi mãi, bữa sáng nguôi rồi bị mang xuống vẫn chẳng đợi thấy người.
Văn Tụng Tiên và Lâm Tiếu Nhi nhìn nhau, Văn Dao lau miệng: “Có cần lên gọi không ạ?”
Lâm Tiếu Nhi: “Không cần.”
Văn Tụng Tiên đứng dậy, đi ra phòng khách nói: “Để bố gọi điện thoại hỏi xem nếu mệt quá thì ngủ tiếp, bữa sáng dọn xuống đi, đợi hai đứa nó dậy rồi làm lại, hôm nay không có việc gì cứ để Thẩm Tuyền ngủ thêm.”
Lâm Tiếu Nhi gật đầu: “Như vậy được.”
Văn Tụng Tiên vừa cầm điện thoại lên thì nghe thấy ở cầu thang có tiếng bước chân, cả nhà đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Văn Trạch Lệ vừa cài cúc áo sơ mi vừa đi xuống. Anh cầm chìa khoá xe lên, nói với Lâm Tiếu Nhi: “Cô ấy muốn ăn cháo ạ, mẹ nấu tí cháo nhé.”
Lâm Tiếu Nhi: “Ừ được.”
Văn Trạch Lệ dặn dò xong thì đi ra cửa, bước chân vội vã. Văn Dao thấy vậy hỏi ngay: “Anh đi đâu đấy?”
Mới kết hôn ngày hai, anh đi đâu vậy.
Văn Trạch Lệ xỏ giày vào, thản nhiên nói: “Đi mua thuốc.”
Nói xong, anh quẹo ra sau bình phong.
Câu đi mua thuốc này như một quả bom đập xuống đất, Lâm Tiếu Nhi nhảy dựng lại: “Sao lại mua thuốc? Bé Tuyền làm sao à? Cảm ư? Hay sốt à?”
Rạng sáng lúc tiễn thông gia, Lâm Tiếu Nhi còn hứa hẹn sẽ chăm sóc con dâu thật cẩn thận, giờ mới được mấy tiếng.
Văn Tụng Tiên cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nhất thời lại không nhớ ra. Văn Dao còn thấy lo lắng hơn, con bé bỏ cái bánh rán xuống rồi phủi phủi tay: “Không được, con phải lên xem chị dâu con sao rồi, tối qua con chỉ mới nhìn từ xa thôi, còn chưa tiếp xúc mà sao đã bệnh rồi.”
“Đúng, đúng, đúng, chúng ta đi lên xem xem, tối qua bé Tuyền còn khoẻ mạnh mà.” Lâm Tiếu Nhi nói rồi kéo con gái lên lầu.
Văn Tụng Tiên cũng muốn lên xem nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, thế là ông không đi lên mà đi đi lại lại trong phòng khách, tâm trạng cũng bị Lâm Tiếu Nhi làm cho sốt ruột.
Nếu Thẩm Tuyền bị bệnh thật thì phải ăn nói với nhà họ Thẩm sao đây, tối qua cảm lạnh à?
*
Thẩm Tuyền nằm trên giường không động đậy, không chỉ vì lười mà còn vì không thoải mái, may là rèm trong phòng vẫn chưa được kéo ra, cô nằm thế này cũng thoải mái.
Ngay lúc cô đang định cầm điện thoại lên xem mấy giờ thì cửa lại mở ra, Thẩm Tuyền quay đầu lại nhìn, vốn tưởng là Văn Trạch Lệ, ai ngờ lại là Lâm Tiếu Nhi và một cô gái trẻ.
Cô gái trẻ kia nhìn thấy Thẩm Tuyền thì kêu: “Chị dâu——”
Giọng nói trong trẻo.
Thẩm Tuyền sững người: “Chào buổi sáng, Văn Dao.”
“Bé Tuyề,n con thế nào rồi, chỗ nào đau à?” Lâm Tiếu Nhi đi tới, thấy Thẩm Tuyền nằm sấp vậy thì giơ tay ra đặt lên trán cô.
“Con bị sốt à?”
“Đúng đó, chị dâu, sao đang yên đang lành lại đi mua thuốc vậy?” Văn Dao mang theo hộp y tế đặt lên giường, mở ra rồi nói: “Trong nhà có một ít thuốc dự phòng, không cần ra ngoài mua. Chị dâu, để em đo nhiệt độ cho chị.”
Nói rồi, một chiếc cặp nhiệt độ đặt lên trán Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền hiểu ngay, hai người này tưởng cô bị bệnh. Cho dù cô biết bao năm nay luôn bình tĩnh tự chủ, nhưng lúc này cũng có chú lúng túng.
Cô đẩy nhiệt kế ra, nói: “Con không sao.”
Nhiệt độ đã xuất hiện.
36.8 độ, bình thường. Văn Dao thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu nhìn Thẩm tuyền: “Vậy sao anh trai em lại đi mua thuốc nhỉ.”
Lâm Tiếu Nhi cảm thấy Thẩm Tuyền nằm vậy là không được, bèn đưa tay ra đỡ Thẩm Tuyền rồi nói: “Con ngồi dậy trước đi, có phải đau ở đâu không? Để mẹ xem nào, nằm sấp thế này không tốt, máu ở trong ngực không lưu thông được.”
“Mẹ, Văn Dao, con không sao ạ.” Thẩm Tuyền giãy dụa, nhưng Lâm Tiếu Nhi nhất quyết muốn cô ngồi dậy, cô đành phải ngồi dậy, cổ váy trên người hơi trễ xuống.
Bên trong rõ mồn một những vết hôn màu đỏ trên vai và xương quai xanh. Thẩm Tuyền theo phản xạ túm lấy chăn bông che lại, Lâm Tiếu Nhi và Văn Dao cũng không ngờ tới sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, bèn nhỏ giọng nói: “Chị dâu, vất vả cho chị rồi.”
Lúc này sự xấu hổ của Thẩm Tuyền sắp đến giới hạn rồi, cô nắm lấy tay Lâm Tiếu Nhi, nói với bà: “Mẹ, con không sao, anh Lệ đi mua thuốc rồi, không phải loại thuốc mọi người nghĩ đâu.”
Không phải loại thuốc bình thường.
Lâm Tiếu Nhi chớp mắt, một lúc sau, dường như bà mới nhận ra, bà cười quê nói: “À, thuốc bôi dưỡng đúng không?”
Thẩm Tuyền: “Kiểu… vậy ạ.”
“Ừ ừ, làm mẹ với em gái con sợ chết khiếp.” Lâm Tiếu Nhi kéo chăn cho cô cẩn thận, khuôn mặt bà đỏ ửng, tiếp đó bà xoay người rót cho Thẩm Tuyền một cốc nước ấm, nhỏ giọng nói: “Uống ít nước đi, mẹ bảo dì giúp việc nấu cháo cho con rồi, đợi lát nữa bê lên cho con. Ừm, hôm nay con không thoải mái thì không cần đi xuống nhà nữa, mẹ bê lên cho con.”
Thẩm Tuyền cũng rất xấu hổ, cô cười nói: “Dạ vâng, cảm ơn mẹ.”
Suốt gần ba mươi năm nay cô luôn bình tĩnh tự lập, đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác muốn đào lỗ chui xuống rồi.
Văn Dao còn định hỏi thêm thì lại bị Lâm Tiếu Nhi đẩy ra ngoài.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Thẩm Tuyền mới thả lỏng người nằm xuống.
Cô thực sự không muốn động đậy, mà cũng chẳng còn sức để động đậy nữa rồi.
*
Mười phút sau Văn Trạch Lệ cầm theo một cái túi nhỏ đi vào, anh bỏ điếu thuốc trong miệng xuống dụi vào gạt tàn, nhìn thấy ba người ngồi trong phòng khách, anh chỉ chào một tiếng rồi đi lên cầu thang.
Lúc này Lâm Tiếu Nhi đột nhiên gọi anh lại: “Đứng lại đó.”
Văn Trạch Lệ nhướng mày, quay đầu lại nhìn mẹ mình: “Dạ?”
Lâm Tiếu Nhi chỉ vào anh, ngón tay bà lắc lắc mấy lần, không biết nói thế nào. Văn Trạch Lệ đợi một lúc nên có chút mất kiên nhân, híp mắt hỏi: “Chuyện gì vậy mẹ?”
Lâm Tiếu Nhi nhìn chồng mình, người vẫn còn đang đơ ra, con bé Văn Dao thì vẫn đang đỏ mặt, ánh mắt lẩn tránh. Bà cắn răng, tự mình đi tới.
Bà đứng dưới chân cầu thang, chỉ vào Văn Trạch Lê, nghiến răng nói: “Tiết chế, tiết chế.”