(Mọi người đọc xong nhớ thích cuối chương nhé, cầu đề cử)
Tiếng hét thảm vang lên từ bên phải, đàn em của Hà Nhạc bị tấn công.
- Đại ca, chúng ta bị tấn công, thứ đó quá nhanh, không xác định được là cái gì.
- Thứ đó chẳng lẽ là con zombie đã tiêu diệt quân đội lần trước, không ổn rồi, mua rút lui nhanh.
Hà Nhạc rống lên ra hiệu cho đàn em của mình rút lui, hắn vừa định ngồi vào xe thì đột nhiên bị 1 tên đàn em đẩy ra.
Tên đàn em đó bị con loại S đam thủng 1 lỗ trên người tử vong tại chỗ.
Con loại S này đã đi theo đoàn người này khá lâu rồi, bởi trong mắt nó những tên dị năng giả là những thứ rất bổ dưỡng, giúp nó tiến hóa nhanh hơn.
Hà Nhạc điên cuồng lên, hắn đã bị bức tới tử lộ, hắn cường hóa toàn bộ cơ thể mình lao tới.
Con loại S kia rất khôn, nó lập tức né tránh, tuy nó rất nhanh, móng rất sắc nhưng nó là loại da dòn.
Hai bên cứ ngươi tới ta đi, ngươi lùi ta tiến không ai nhường ai.
Hoàng Thiên đột nhiên nghe tiếng kêu thảm, hắn cũng tiến gần lại cửa, cẩn thận quan sát bên ngoài.
Ngọa tào!!! Là con loại S!!!
Không biết tại sao nó lại tấn công đám người kia nhưng mà kệ thôi, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi; Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Nhân lúc chúng đang chạy toán loạn không để ý tới hắn, hắn lao ra ngoài, liên tục gặt hái sinh mệnh của những kẻ trước mặt.
Có vài kẻ liều mạng quay lại tấn công hắn nhưng hắn lại núp sau đám cây cối bên đường.
Đàm Lục lúc này vẫn đang chờ cơ hội để giết Hoàng Thiên nhưng thấy Hà Nhạc sắp bị con loại S vờn chết, hắn quyết định tới giúp Hà Nhạc trước.
Hà Nhạc bây giờ đã chi chít vết thương, hắn sắp tới giới hạn rồi.
Con loại S thấy con mồi sắp bị hắn hạ gục gào to hưng phấn lao tới nhưng đúng lúc này, một thứ lao tới tuy còn chậm hơn nó vài lần nhưng lại để nó cảm giác được nguy hiểm.
Nhưng con mồi trước mắt làm bản năng giết tróc của nó lấn át nỗi sợ. Nó tiếp tục lao tới.
Đoàng đoàng đoàng……
Liên miên tiếng súng không dứt, con loại S kia tuy bị trúng đạn nhưng Hà Nhạc cũng bị nó cào 1 nhát sâu thấy xương khi giờ tay lên đỡ.
Con loại S này giờ mới bắt đầu sợ hãi, nó cố lê thân thể của nó để chạy đi nhưng Đàm Lục đã đến bồi thêm 3 viên kẹo đồng vào đầu nó.
Con loại S kia đã chết hẳn.
Hà Nhạc thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng đến cực hạn rồi.
- Haha, chỉ cần hấp thu kết tinh năng lượng của thứ này chúng ta chắc chắn sẽ mạnh lên…
Đàm Lục chưa nói hết câu đã bị 1 súng bạo đầu.
Hà Nhạc là ve, con loại S là bọ ngựa, Đàm Lục là chim sẻ, còn Hoàng Thiên là chim ưng!!!!!
- Cmn dám âm lão tử 1 thanh, lão tử không chơi chết các ngươi lão tử không họ Trần.
Hà Nhạc mộng bức, cmn, hắn có 1 người mà dám lao ra đây đấu với mấy chục người sao.
- Lên, giết chết tên kia trả thù cho đã chết.
Đám đàn em của Hà Nhạc liên tục bị tàn sát bởi 2 bên, giờ còn không đủ 20 người lao lên. Thứ kinh khủng không biết lúc nào sẽ để bọn hắn mất mạng giờ đã tử vong. Bọn hắn chả nhẽ còn sợ 1 người hay sao, bọn họ có súng đó !!!
Chúng lại liên tục xả đạn tới hướng Hoàng Thiên đang đứng, hắn lập tức trốn sau chiếc xe ô tô mà bọn chúng lái đến gần đó.
Lần này chúng đã khôn hơn, không xả sạch đạn cùng lúc như trước nữa.
Tuy như vậy, chúng cũng không còn nhiều người như trước, cộng thêm tài năng bắn súng của chúng cũng thuộc dạng ‘’đỉnh của chóp’’ nên Hoàng Thiên vẫn tìm được cơ hội xử lý thêm 3 tên không thèm tìm chỗ che chắn.
Những kẻ khác cũng bắt đầu không dám lỗ mãng như trước nữa, hỏa lực không bị áp chế toàn diện nữa làm Hoàng Thiên có thể dễ dàng phản kích lại bọn chúng. Hoàng Thiên kiểm tra lại số đạn của mình, vẫn còn 2 băng đạn còn nguyên, 1 băng đạn đang dùng còn 3 viên.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng lộc cộc bên tai, nhìn sang, cmn là 1 quả lựu đạn.
Lợi dụng tốc độ của bản thân, Hoàng Thiên chạy vọt vào núp sau những cây cối bên đường, màn đấu súng diễn ra 1 lúc, thỉnh thoảng thêm vài tiếng lựu đạn nổ.
Ngươi tới ta đi rất là náo nhiệt, lúc này Hoàng Thiên vừa thay băng đạn cuối cùng, cục diện quá bế tắc, thật khó để tìm cách giải quyết.
Nhưng đúng lúc này, dị biến lại phát sinh, từ sau những cây cối bên đường cách đây khoảng 50m đột nhiên lao ra rất nhiều zombie.
Đây chính là lũ zombie đã từng tiêu diệt 1 đại đội bộ đội, con loại S kia có vẻ như dẫn theo lũ zombie này theo, do tốc độ chậm hơn nên nó đã tới trước, tính ăn mảnh nhưng bất thành, lại bồi thêm cái mạng.
Đám người kia thấy zombie tới, thêm kêu không ổn lập tức lên xe, muốn chạy trốn, nhưng Hoàng Thiên cho chúng đi sao, cmn các ngươi tới phá nhà lão tử mà còn muốn chạy.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, gió xuân thổi cỏ lại mọc lên.
1 cái Đàm Lục đã cho hắn đủ nhiều rắc rối rồi.
Hoàng Thiên nhanh chóng tiếp cận, bạo phát tốc độ cực hạn, Định Quân thương pháp liên tục xuất ra, xuyên qua lớp kính, trúng vào người ngồi bên trong, lập tức thu thương ngay sau đó, giơ súng lên xử lý 3 kẻ còn lại trong xe.
Hắn nhặt 1 khẩu Ak-47 bên cạnh xác của 1 tên đàn em, lấy thêm 2 băng đạn cùng 1 quả lựu đạn trên người hắn, tiến về 2 chiếc xe 16 chỗ, những kẻ còn lại 1 phần đã lên 1 chiếc đang khởi động máy rồi, còn lại thì đang bê đại ca của chúng lên, 3-4 tên đang dùng súng áp chế lũ zombie lao tới.
Đủ mọi loại tiếng ồn ào, chúng không rảnh để mà để ý bên này. Hoàng Thiên rút chốt lựu đạn ném tới gầm xe đang chuẩn bị chạy đi rồi chạy ra xa.
Cái đồ vật này hắn đã từng biết nguyên lý của nó khi đi học quân sự hồi là sinh viên năm nhất rồi.
Bùm……
1 tiếng nổ lớn, chiếc xe bị lật ngã sang một bên, nổ tung, cháy rừng rực, giờ chỉ còn 9 tên.
Tiếng nổ lớn làm bọn người Hà Nhạc cũng chú ý bên này, rồi lại tiếng súng vang lên, đám đàn em của Hà Nhạc phụ trách kiềm chế lũ zombie bị Hoàng Thiên quét thành cái sàng.
Còn lại 5 tên.
- (@#$(@#(). Tên điên ngươi muốn đồng quy vu tận, làm thức ăn trong bụng zombie sao.
Sau đó lập tức trốn 1 bên mặc kệ Hà Nhạc và đám đàn em của hắn vừa chửi rủa, vừa xả đạn.
Giờ khắc này, sinh tử nguy cơ khiến đầu óc chúng không còn tỉnh táo nữa, bao nhiêu anh em, giờ chỉ còn lại vẻn vẹn 5 người, tay chân run rẩy, động tác cũng trở nên chậm chạp. Cũng không lâu sau bị Hoàng Thiên xử lý hết.
Hắn tiến đến, đạp gãy 1 chân và 2 tay của Hà Nhạc, vứt hắn lên xe, đóng cửa lại, như này thì hắn tạm thời không chết cũng không chạy được.
Hắn phải xử lý lũ zombie này đã, cổng nhà hắn đã bị bể, phải xử lý chúng.
Lũ zombie lao tới xâu xé những cái xác còn mới, Hoàng Thiên tranh thủ thời gian tìm được thêm 6 quả lựu đạn ném vào từng chỗ đông zombie bu lại.
Nhiều quá, không biết là bao nhiêu con nữa, hắn không dùng súng, mà mang theo thanh thép tiến lên, những con zombie yếu đuối này cơ bản không chịu nổi 1 kích, những con zombie cũng tấn công về phía hắn, chiến đấu liên tục làm nhịp tim hắn nhanh hơn, nhưng căn bản hắn không cần cố kỵ bị cắn.
Hắn phát hiện khi chiến đấu, vận chuyển tâm pháp có thể giúp hắn khôi phục thể lực nhanh hơn, mấy lần đầu tuy có hơi gượng gạo nhưng càng về sau, càng quen dần, không những thế, hắn càng đánh càng hăng, cảm giác điên cuồng đồ lục làm cảm xúc bạo ngược, u ám, tiêu cực trong hắn ngày càng bành trướng.
Cái cảm giác mũi thương đâm vào da thịt, đập nát đối phương, chặt đôi đối phương,… làm hắn … thích thú!!!
Hắn càng bạo ngược, đòn đánh của hắn càng mạnh hơn.
Một tiếng hống vang lên, những con zombie đang điên cuồng lao lên bỗng dưng dừng lại và chạy về đằng sau.
Chúng đang rút lui!!!
- Cmn nhà của lão tử kẻ nào cũng thích đến thì đến thích đi thì đi hả.
Có vẻ như còn có 1 con loại I. Loại này thông minh và đặc biệt là không khác zombie thường là bao, nếu có chắc là cái đầu to hơn chăng.
Con loại P cao 3m kia quá dễ dàng nhìn thấy trong đám zombie, quả không khác hạc giữa bầy gà.
Và chính đặc điểm này của nó đã làm Hoàng Thiên chú ý tới nó.
Hắn lao tới quét bay tất cả zombie cản đường, khí thế hung hung, thần cản giết thần, ma cản trảm ma.
Con loại P cảm giác được nguy hiểm, nó nộ hống 1 tiếng, xoay người 1 quyền nện xuống.
Hoàng Thiên giờ khắc này tuy điên cuồng đồ sát những không bị lu mờ trí thông minh.
Hắn chưa biết lực lượng thứ này thế nào, liều mạng đối cứng có khi lại bị lật thuyền trong mương.
Né qua 1 bên, Định Quân thương pháp phóng ra.
Phụp…. Kịch….Rắc……
Tuy xuyên qua lớp da dày của nó, nhưng lại không thể xuyên qua lớp vỏ sọ của nó, nhưng ít nhất có lẽ nó cũng bị vỡ ra.
Không ham chiến lập tức tránh né tay còn lại của con loại S vồ lấy, lui ra đằng sau, nhất thương quét ngang lấy không gian di chuyển.
Lại 1 tiếng rống, lũ zombie bắt đầu vây quanh Hoàng Thiên mà không chạy trốn nữa. Chúng muốn dùng số lượng nhấn chết hắn.
Hoàng Thiên âm thầm nhớ kĩ phương hướng tiếng rống, Bá Vương thương pháp phóng xuất, cương mãnh bá đạo quét ngang, lũ zombie trước mặt hắn cơ hồ là bị chặt thành 2 phần, tuy chưa chết nhưng cũng không ảnh hưởng lắm.
Tiếp tục tấn, công con loại P trước, tuy hắn vừa chiến đấu vừa khôi phục thể lực nhưng cứ thế này thì chắc chắn là không đủ.
Hoàng Thiên tiếp tục thả diều con loai P kia, sau 3 thương Định Quân, mệnh nó đã tàn như cái đầu của nó vậy.
Con loại I từ khi thấy còn loại P sắp sửa đi tong thì cũng bắt đầu chuồn đi cung với 1 đám zombie nhỏ để không gây sự chú ý, nhưng đó cũng là sai lầm của nó.
Chưa chạy được bao lâu, Hoàng Thiên đã lao ra theo hướng vừa nãy hắn nghe được tiếng rống, hắn nhìn thấy 1 đám zombie đang lật đật chạy, chắc chắn là con loại I ở trong đám đó.
Lũ zombie này quá yếu, mấy con này nó cũng xấu xí na ná nhau, à không, có 1 con trọc đầu, có lẽ thứ này là con loại I chăng.
Mọi mối nguy hiểm nhất đã hoàn tất, hắn đi thẳng qua đám zombie, quét ngang hết thảy, tiện thể nhặt vài cây súng cùng với băng đạn cho nét đầy vào trong áo.
Hắn lôi Hà Nhạc trong xe ra mang theo vứt 1 góc bên cổng.
Hắn gọi Mộng Dao và Diệp Liên ra, bắt họ luyện tập.
Mộng Dao và Diệp Liên đã chạy ra cổng ngó từ khi hắn chạy ra khỏi đó không lâu, các nàng càng ngày càng bội phục Hoàng Thiên, như chiến thần giáng thế.
- Anh không sao chứ. Mộng Dao nhu thuận quan tâm hỏi.
- Không sao cả không cần lo.
Giờ khắc này, trong đôi mắt của Diệp Liên còn lóe lên tiểu tinh tinh, sùng bái nhìn lấy Hoàng Thiên làm hắn buồn cười không thôi.
- Nhân tiện có sẵn mục tiêu, thực hành đi.
Hắn nói xong đưa 1 thanh súng trường cho Mộng Dao, nàng đón lấy và bắt đầu tập bắn, giờ nàng đã có thể dễ dàng sử dụng súng trường, không lo sức giật của nó làm bị thương, Diệp Liên thì bắt đầu làm quen với súc lục đã.
- Đạn đang nhiều cứ xả thoải mái đi.