(Mọi người đọc xong nhớ thích cuối chương nhé)
Hoàng Thiên đang còn mơ mơ màng màng ngủ thì đột nhiên có thứ gì đó làm hắn thư sướng rồi chợt tỉnh giấc.
Hắn lật chăn ra, hóa ra là Mộng Dao và Diệp Liên đang mải mê liếm láp dương vật to lớn của hắn.
- Anh thấy cách đánh thức này có hiểu quả không, c-h-ồ-n-g y-ê-u?
Mộng Dao vừa vuốt ve c-c hắn vừa nói với chất giọng đầy quyến rũ.
- Diệp Liên, em học trò này của Mộng Dao đúng không, hự !!!
Cái đầu nhỏ nhắn xinh xắn của Diệp Liên liên tục nhấp nhô dưới hạ thân hắn.
- Đã bảo là hôm nay anh phải ra ngoài tìm kiếm thức ăn, trong nhà đồ ăn sắp hết rồi, giở trò này ra là ý gì đây.
- Hihi, em chỉ muốn đánh thức anh dậy thôi mà.
- Xem ra là không cho 2 con mèo lười này liệt giường là không nhớ rồi.
Hoàng Thiên vừa nói vừa đẩy hai nàng ra nằm chồng lên nhau. Mộng Dao rên lên một tiếng kiều mị khi bị hắn đút vào rồi đến Diệp Liên. Cảnh xuân tràn ngập khắp phòng.
Ở đây lược 10 vạn chữ.
Hai tiếng sau, Hoàng Thiên chỉnh đốn xong và bắt đầu lên đường tìm kiếm thức ăn. Cứ phải dựa dẫm vào đồ ăn đi tìm như này cũng không phải là cách, hắn cần nhanh chóng tìm cách để tự cung tự cấp cho mình.
Một ngày thuận lợi trôi qua, hôm nay hắn đã liên tục chở về nhà 12 lượt xe đầy ắp đồ ăn và đầy ắp 3 cái nhẫn trữ vật . Hắn đã tránh không giao chiến với zombie, chỉ tập trung tinh thần để tìm kiếm thức ăn ở những siêu thị trong trung tâm thành phố.
Cũng may là có khả năng lẩn tránh zombie và cũng không gặp zombie biến dị nên quá trình cũng rất thuận lợi, zombie nơi này nhiều đến mức có thể gọi cấm khu của loài người, không biết lũ zombie biến dị đi đâu nữa.
Hoàng Thiên không biết, hắn đã vô tình giết sạch lũ zombie biến dị trong khu vực này rồi, 11 con, không phải là ít, chưa kể trong đó còn có 1 con cực kỳ đặc biệt nữa.
Hôm sau, Hoàng Thiên tiếp tục lên đường, lần này hắn tính chạy đến mấy vùng nông trại ở ngoại thành xem có thể tìm được gà vịt rau quả gì đó không. Rau trong kho đông lạnh của hắn cũng sắp hết rồi.
Khoảng 2 tiếng sau, hắn theo lời của Ngọc Trân tới một nơi chuyên cung cấp rau cho thành phố, nơi đó trồng rất nhiều loại rau, có lẽ sẽ có thứ hắn cần.
Trước mắt hắn bây giờ là một nông trường được vây quanh bởi hàng rào sắt, kỳ dị nhất chính là bên kia đường có một con zombie bị … buộc vào thân cây.
Hắn tiến lại gần nhìn kĩ hơn, nút thắt này ở đằng trước và giống như là tự buộc vậy, hắn vẫn trong trạng thái liễm tức, nên nó không có phản ứng gì cả. Hắn nhặt một tấm ảnh rơi dưới chân con zombie kia lên, trong tấm ảnh có một người đàn ông chụp vô cùng chất phát mộc mạc với 2 cô bé sinh đôi, có vẻ người đàn ông trong ảnh là con zombie này.
Tuy gương mặt đã thối rữa nhưng kiểu tóc và sơ bộ vẫn rất giống.
- Siêu thoát đi, anh bạn đừng vật vờ đau khổ nữa.
Hắn vừa nói vừa rút thương từ nhẫn trữ vật ra, kết liễu zombie trước mắt.
Có vẻ như người đàn ông này bị zombie cắn, vì không muốn hại con của mình nên đã tự trói mình ở đây, thế có nghĩa là hai cô bé kia vẫn ở đâu đó trong nông trường này sao.
Hoàng Thiên vừa đi tới cổng nông trường vừa xem bức ảnh, ở trong nông trường có một ngôi nhà, thình lình chính là ngôi nhà trong tấm ảnh này. Có vẻ như mọi chuyện đã sáng tỏ, hai cô bé kia chắc cũng ở trong này.
Cổng đã bị khóa lại, hắn dồn sức rồi nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào không tới 3m kia. Đi vào một đoạn hắn mới thấy rõ sau những cái hàng rào thấp kia chính là rau, đủ các loại rau, thậm chí còn có cả quả.
Hôm nay thật là may mắn ha.
Đi vào gần 1 hơn 1 đoạn thì hắn nghe thấy hai âm thanh trong trẻo cười nói vang lên. Thanh âm thanh thúy êm tai, giống như chim hoàng hót uyển chuyển dễ nghe.
- Chị ăn gian, rõ ràng chị ti hí mắt.
- Lêu lêu, có người thua mà không nhận kìa.
- Không chơi với chị nữa. Chán quá, không biết bao giờ ba mới về nhỉ.
- Chị không biết nhưng ba hứa lần này về sẽ mua thật nhiều đồ chơi đó nha.
- Mong ba mau về sớm lâu rồi chưa được ba mua đồ chơi mới.
Hoàng Thiên thấy hai cô bé ngây thơ giống nhau như đúc, có một khuôn mặt tròn vo kèm theo chút bụ bẫm, đỏ bừng một mảnh khiến người liên tưởng đến táo đỏ, hận không thể trực tiếp gặm bên trên một cái.
Hắn nhìn vào trong ngôi nhà, thấy hai cô bé chắc khoảng 10 tuổi xinh xắn đáng yêu quả nhiên giống như đúc trong ảnh.
- Ahh, ba về, ba về rồi.
Hai cô bé đột nhiên thấy có người ngoài cửa tưởng là ba mình reo hò vui mừng chạy tới.
- Không phải là ba, chú là ai, cháu không biết chú, chú đi ra đi.
- Chờ đã Hoàng Yến, ba bảo là nếu mà ba chưa về mà có người tới đây thì đưa cho họ tờ giấy ba để lại mà.
- Ừm đúng rồi ha, chú chờ tí nha.
Nói xong, hai cô bé chạy lên lầu. Hắn nhìn xung quanh ngôi nhà này, nơi này có vẻ rất đơn sơ.
Không lâu sau, hai cô bé đi xuống.
- Chú ba cháu viết cái gì trong đây thế, chú đọc cho chúng cháu nghe với nha.
Cmn sao lại là chú, nhìn ta già đến thế sao. Hoàng Thiên không khỏi mộng bức.
Chả không già, cái mặt thì râu ria lâu ngày chưa cạo, tóc thì dài qua gáy, ăn mặc thì lôi thôi, nhìn chả khác nào thằng ăn mày cả.
- Hai cháu không biết đọc sao.
- Vâng, chúng cháu chưa được đi học bao giờ cả, mẹ cháu mất sớm, chỉ có mình ba nuôi 2 bọn cháu thôi, cháu biết ba rất cực khổ nên cũng không muốn đến trường nữa.
- Khó trách. Ba của hai đứa lại viết như này. Hoàng Thiên thầm nghĩ rồi nhìn qua nội dung bức thư.
Đại khái là mong người nhận được bức thư này là người tốt và có thể cưu mang hai người con gái của hắn. Nơi này hắn giới thiệu qua có vẻ có rất nhiều các loại rau củ quả, chỉ cần nghe theo hai đứa bé này chỉ dẫn để chăm sóc nơi này thì quanh năm luôn luôn có rất nhiều rau quả tươi tốt. Hai đứa bé này rất thành thạo công việc ở đây. Cuối thư hắn lại cố nhấn mạnh cầu xin lần nữa rằng giúp hắn trông nom hai đứa trẻ tội nghiệp.
- Ba 2 hai đứa thật là chu toàn nha. Ba cháu bảo rằng chú sẽ thay ba cháu trông các cháu một thời gian khỏi những kẻ xấu tấn công các cháu, ba cháu có chút việc bận chắc sẽ về sớm thôi.
- Hư, thế mà ba bảo ba sẽ về sớm, lần nào cũng vậy.
- Ngoan nào Hoàng Yến, ba có việc bận cũng là đi kiếm tiền nuôi chúng ta mà.
- Vâng, em biết rồi. Chú à, chú đói bụng không, bây giờ cũng gần trưa rồi, chú ngồi chờ tí nhá, hai bọn cháu vào chuẩn bị bữa trưa.
- Hai cháu giỏi ghê ta, biết nấu cơm rồi cơ à.
- Tất nhiên rồi, cháu nấu ăn rất giỏi đấy, nhưng mà bây giờ chỉ còn mỗi gạo với rau thôi, chú, chú không ngại chứ.
- Vậy thì không cần cầu kỳ đâu, chú cháu mình sẽ ăn cái này. Mà hai cháu tên gì?
- Dạ cháu là chị tên Hoàng Oanh ạ.
- Dạ cháu là em tên là Hoàng Yến ạ.
- Oanh oanh yến yến, tên các cháu nghe hay thật nha.
Hắn vừa nói vừa lấy mấy gói thịt khô trong nhẫn trữ vật ra.
- Tèn tén ten, thịt khô nguyên chất, dai ngon cực kỳ nha.
- Woa, chú lấy từ đâu ra vậy, cái này là thịt sao, từ khi ba đi tới giờ lâu lắm rồi cháu không được ăn thịt.
- Đúng đúng cháu cũng thế.
- Vậy thì ăn thoải mái đi, chú còn nhiều lắm.
- Thật ạ, cháu cảm ơn chú.
- Cháu cảm ơn chú.
Hai cô bé ríu rít bên tai hắn rồi nhận lấy túi thịt khô. Trông mặt chúng thật hồn nhiên và ngây thơ. Làm hắn không thể bỏ đi cái ý nghĩ dưỡng thành loli, nuôi để thịt.
Haizz, hắn thật là….
- Hai cháu rất giỏi chăm sóc rau quả hả.
- Vâng, cháu biết gieo mầm, gieo hạt, trồng rau, trồng hoa quả, nhặt cỏ, tưới nước,……
Hai cô bé kể một tràng dài ngoẵng làm hắn cũng không nhớ nổi. Nhưng hắn biết mình vừa nhặt được bảo.
Hai cái nông dân loli chuyên về trồng rau quả, bonus thêm 1 nông trường, chuyến đi này thật tuyệt.
Hai cái loli này cứ mang về trước đã, còn việc tưới tiêu chăm sóc ở đây thì cách vài 3 hôm để cho Diệp Liên tới tạo 1 trận mưa nho nhỏ, mang thêm hai cái loli nữa để các nàng kiểm tra qua xem có vấn đề gì không là được.
Hắn cần kiến thiết căn cứ nhanh hơn rồi mang toàn bộ những thứ ở nơi này về đỡ phải đi đi lại lại bất tiện.
Hoàng Thiên hao phí rất nhiều miệng lưỡi công phu mới thuyết phục được hai cái tiểu loli đi theo hắn về.
- Cmn sao bây giờ ta như quái thúc thúc cho kẹo dụ dỗ bắt cóc trẻ em thế nhờ. Hoàng Thiên thầm nghĩ.