Hậu Cung Của Ta Cân Cả Thế Giới Ở Mạt Thế

Chương 45: Trốn làm sao được!!!



Sau một đêm cày cuốc vất vả trên những cánh đồng, chú trâu Hoàng Thiên lại không những không thấy mệt nhọc mà lại còn cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Cmn cái cảm giác khoái cảm tội lỗi vẽ những đường nét đen sì tuyệt hảo lên 2 trang giấy trắng làm hắn thật to thỏa mãn lòng hư vinh.

Chưa kể lại còn ăn sạch cả hai mẹ con xinh đẹp nữa chứ.

- Hôm nay anh sẽ đi đâu vậy?

Diệp Liên hỏi.

- Hôm nay anh sẽ tiếp tục tới trang trại tại vùng ngoại ô, mong là may mắn kiếm được chút động vật, lâu rồi cũng chưa ăn thịt tươi, toàn phải ăn đồ đông lạnh.

- Tiểu Thiên đệ đệ, đi ra ngoài nhớ cẩn thận nha.

- Ừm, tỷ tỷ ở nhà nhớ tập luyện dùng súng với Diệp Liên đấy, dù sao trong kho vẫn còn rất nhiều vũ khí.

- Ừm, tỷ biết rồi mà.

- Tập tành cẩn thận, đệ về kiểm tra mà thấy tỷ lười là bị PHẠT đấy.

- Hư, biến thái đệ đệ mau xéo luôn đi.

Khuôn mặt quyến rũ đầy đủ vận vị của nữ nhân trưởng thành, lại còn cái giọng nói sắc sắc mị mị nữa, đây là muốn câu dẫn hắn tiết tấu à.

Hoàng Thiên tiếp tục lên đường, hắn đi qua khu nhà gần nhà hắn, hắn không biết rằng, 1 con zombie đầu to vẫn theo dõi hắn không biết từ lúc nào.

Nó thấy Hoàng Thiên đi qua cũng liền đi.

Khoảng 2 tiếng sau, hắn tới khu nông trường rau quả, thuận tiện kiếm chút rau mới, rồi lại lên đường, hắn để ý thấy con sông nhỏ bên đường chạy tới khu trang trại mà Ngọc Trân nói rất nhiều cá.

Đã quá lâu rồi hắn mới thấy cá… trên sông !!!

Thường thì do con người không có ý thức xả rác thải bừa bãi, những con sông ô nhiễm vô cùng, cá trên sông cơ bản là tuyệt chủng, đúng là tuyệt chủng.

Nhưng chỉ sau vài tuần mạt thế, không có con người phá hoại môi trường tự nhiên, trên sông lại có rất nhiều cá.

Cũng là do 1 phần của nồng độ linh khí tăng cao, mọi thứ như được gột rửa vậy. Lâu rồi chưa được ăn cá, hôm nay hắn quyết định tạm hoãn lại kế hoạch tìm cách bắt cá về cho cả nhà ăn, chắc chắn các nàng dâu sẽ vui lắm nha.

Hắn nhớ rằng trong nông trường rau quả có mấy tấm lưới, bây giờ hắn chỉ cần chế thêm vài thứ vào nữa là xong.

Hắn quay lại nông trường, lấy ra 4 tấm lưới khá rộng chắc khoảng 4 mét vuông, sau đó kiếm thêm 12 đoạn cây tre sau ở góc nông trại, để làm kéo vó.

2 đoạn cây buộc chéo vào nhau rồi buộc vào 4 đầu 4 góc của 1 tấm lưới, 1 cây tre còn lại buộc vào chỗ đan chéo nhau của 2 đoạn cây.

Chỉ sau khoảng 1 tiếng hắn đã có 4 cái kéo vó đơn giản, nhưng không biết hiệu quả thế nào, dù sao thì hắn cũng chỉ tưởng tượng ra để làm thôi.

Bỏ 4 cái kéo vó lên xe tải, mang tới con sông nhỏ gần đó, giờ hắn chỉ cần thả lưới xuống, mỗi cái cách nhau hơn 100m, rồi chờ thôi.

Trong lúc chờ đợi hắn chợt nhớ ra chưa có cái gì đựng cá, lại phải về nông trường chuyến nữa kiếm được 1 cái thùng phi mang tới rồi đổ nước vào

Kéo cái vó thứ nhất lên, hắn quên không kiểm soát lực làm nó gãy mất.

Vạn sự khởi đầu nan, còn 3 cái cứ từ từ.

Kéo cái vó thứ hai lên từ từ hơn, hắn đã thấy rất nhiều cá đang vùng vẫy trong lưới nhưng cmn 1 nút buộc lưới bị đứt, toàn bộ số cá rơi sạch.

Không sao cả còn 2 cái nha.

Lần này bị bóng ma tâm lý, hắn có vẻ hơi căng thẳng, kéo cái vó thứ 3 lên, cmn cuối cùng cũng thành công.

Nhìn cả đống cá lúc nhúc trong lưới làm hắn thật vui vẻ bỏ vào thùng phi.

Cái kéo vó thứ 4 cũng thuận lợi kéo lên với rất nhiều cá.

Mất toi cả buổi sáng may ra cũng có chút thành quả.

Không bao lâu sau hắn về tới nhà.

- Đoán xem hôm nay tại sao anh về sớm ?

- Hư, lại muốn làm chuyện xấu xa chứ gì ?

Giai Kỳ mở cổng ra rồi đáp lại hắn.

- Đó là em nghĩ nhé, kaka, anh rõ ràng rất trong sáng, mà em lại khơi mào thì không trách được đâu, kaka.

Khuôn mặt hắn dâm dê đê tiện bước xuống xe, hắn muốn làm 1 phát dã chiến trước cổng nha.

- Không… không được, anh đi tìm mẹ em ấy.

Cmn, hố mẹ, trần trụi hố mẹ nha. Có đứa con gái nào lại hố mẹ vậy không.

Hắn lái xe vào trong, rồi bê thùng cá xuống.

- Ồ, Mộng Dao, nay em khỏe lại sớm nhỉ?

Hoàng Thiên nhìn thấy nàng đang cùng với Ngọc Trân trong phòng khách nói chuyện, có vẻ như rất thân thiết nha. Cũng tốt, hắn đỡ phải đau đầu.

- Anh mang cái thùng gì về vậy?

Mộng Dao tiến tới hôn hắn 1 cái rồi hỏi, nàng muốn đánh lạc hướng sự chú ý của hắn và đã thành công.

- Hôm nay anh bắt được rất nhiều cá, em có biết biết chế biến không?

- Em… em…

Mộng Dao đỏ bừng mặt, chả lẽ lại nói nàng không giỏi nấu nướng nên không biết. Trước đây, nàng là chủ tịch của công ty làm sao có rảnh mà học làm bếp nha.

- Thiên ca ca, muội biết nè, muội biết nè. - Muội cũng biết.

Hai cái tiểu loli xinh xắn đáng yêu sinh đôi chạy tới tranh việc.

- Ừm, Oanh Oanh và Yến Yến thật giỏi, trưa nay hai em làm cơm nhé, để cả nhà thưởng thức tài nghệ của hai đứa nha.

Hắn vừa xoa đầu vừa nói với hai cô bé.

- Không được xoa đầu muội, muội không lớn được.

Hoàng Thiên mộng bức, thường ngày 2 cái tiểu loli này thích hắn xoa lắm mà.

- Em … em cũng biết …

Mộng Dao đằng sau khuôn mặt đỏ bừng kéo áo nói với hắn.

Dù nàng không biết làm nhưng nàng có thể học nha, sự kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng thua 2 cô nhóc.

- Ừm, em với 2 cô bé đi làm đi, anh đi tắm cái đã.

Hắn có vẻ không chú ý lắm.

Đợi hắn vừa đi khuất, Mộng Dao liền nói nhỏ với 2 cái tiểu loli.

- Hai muội muội xinh đẹp, đáng yêu, dạy tỷ tỷ nấu ăn được không.

- Ủa tỷ tỷ không biết nấu ăn sao, sao ba ba của muội bảo rằng con gái đều phải biết nấu ăn nhỉ?

Hoàng Yến vô tư hỏi.

- Tỷ … tỷ phải ra ngoài đi làm nên mới không biết.

Đồng ngôn vô kỵ nha, Mộng Dao đỏ bừng mặt không biết trả lời kiểu gì.

- Hihi, Mộng Dao, để tỷ tỷ dạy cho, tỷ tỷ cũng biết nấu ăn nha.

Âm thanh kiều mị của Ngọc Trân vang lên.

- Hai bọn em cũng sẽ giúp, chị cứ yên tâm.

Mộng Dao bây giờ mới phát hiện duy nhất chỉ có nàng là không giỏi về khoản làm bếp. Sự tự tin của nàng không cho phép như thế.

Và thế là kể từ đó, ngoài thời gian bẹp bẹp và sinh hoạt, cứ có thời gian rảnh là nàng sẽ hỏi người khác về kiến thức về nấu nướng.

Hoàng Thiên tắm rất nhanh, hắn xuống rồi kéo Diệp Liên ra khỏi bếp làm các nàng dâu còn lại đỏ bừng mặt thầm mắng đại sắc lang.

- Hôm nay anh phải bù, hôm qua dám trốn à.

- Tại … tại em … không muốn … phá hỏng bầu không khí … của các nàng.

- Không tại tiếc gì hết. Cởi quần ra, nằm úp mặt xuống, vểnh mông lên.

Hoàng Thiên không cần biết, hắn chỉ biết là sáng sớm nay nàng còn chưa bị bẹp bẹp đã chạy mất rồi. Hắn mở cửa sổ ra cho ánh nắng chiếu vào phòng, rồi nhìn lại Diệp Liên đang leo lên giường.

Diệp Liên nghe theo lời hắn, tụt thấp quần xuống, nằm úp xuống giường, kê cái gối xuống bên dưới cho mông nàng hơi vểnh lên.

- Nhẹ thôi nha anh. …. ahhh …..

Nàng bị hắn đ-t lên đỉnh hai lần rồi mới cao triều, cái l-n đặc biệt của nàng cũng lại bắt đầu bẻ c-c hắn làm hắn sướng tê tái, hắn cũng không kìm chế mà xả tỉnh ồ ạt vào l-n nàng, dù sao cũng có tiếng gọi xuống ăn cơm rồi.