- Ca ca, mau đi ăn cơm thôi, nấu xong hết rồi, đừng chơi nữa không đồ ăn nguội hết đấy.
Giọng nói trong trẻo của Oanh Oanh vang lên.
- Ừm ăn cơm thôi.
Dù sao thì nên mau chóng thu thập số kết tinh năng lượng kia đã, về rồi bẹp bẹp sau cũng được.
Ngọc Trân và Mộng Dao may mắn chỉ bị hắn bẹp bẹp 1 lần không thì giờ chắc vẫn còn đang nằm ngủ. Dù sao thì hắn cũng cần dị năng của Mộng Dao để dọn bãi mà.
Bữa cơm diễn ra rất bình thường đối với mọi người trừ Họa Y, Hoàng Thiên vừa ăn vừa trêu chọc các nữ nhân của hắn và cả nàng.
Nàng chưa bao giờ gặp tên nào lưu manh vô sỉ và háo sắc như hắn cả, à và cả ăn nhiều như heo ấy, không phải như đàn heo ấy.
Ăn cơm xong xuôi, mọi người nghỉ ngơi một lát rồi lên đường đi tới nơi mà Hoàng Thiên muốn cho các nàng thấy.
Các nàng rất tò mò nha, dù sao thì hắn bảo với các nàng rằng nơi đó rất hùng vĩ.
Không lâu sau, các nàng đã thấy nơi hùng vĩ đó.
Nó chính là một đống xác, à không là một núi xác zombie biến dị đang thối rữa cao ít nhất hơn 50m. Mà không chỉ có một núi xác như vậy mà có đến 3 núi xác gần tương đương nhau như thế.
Cảnh tượng thực sự ‘’hùng vĩ’’.
- Tiểu Thiên đệ đệ … tối qua không về là do ngủ chung với lũ này hay sao.
Ngọc Trân tò mò hỏi mà có hơi sai sai.
- Thế nào, ngạc nhiên chưa, anh bảo rồi, nơi đây rất hùng vĩ mà.
Hoàng Thiên mũi vểnh lên trời nói.
Các nàng không thể nào tưởng tượng được hắn đã trải qua một cuộc chiến như thế nào mà lại có cả một đống xác như này. Bảo sao lúc hắn về trên người chỗ nào cũng là sẹo và sẹo nhưng hắn không nói ai cũng không giám hỏi gì.
- Giá mà có cái máy chụp hình ở đây, nhất định em sẽ chèo lên cái đống kia và chụp vài kiểu để sau này khoe nữa.
Diệp Liên nói như là … một đứa trẻ con như khuôn mặt nàng vậy. Nàng nói như thế để phá vỡ cái bầu không khí căng thẳng của các nàng.
- Ca ca, thứ gì ... gì … gì vậy … trông … đáng sợ quá.
Yến Yến run rẩy tay chân trốn ra phía sau bám lấy hắn hỏi cùng Oanh Oanh.
- Chúng đã chết rồi, hai muội không phải sợ đâu. Giờ thì Mộng Dao, dọn bãi.
Hoàng Thiên đứng nói rất oai, hất hàm ra lệnh nhưng đứng một lúc không thấy nàng phóng hỏa làm hắn như một thằng ngốc vậy khiến các nữ nhân không khỏi buồn cười.
Hắn tức quá, đang định quay lại trừng phạt nàng đây thì lại thấy nàng đang nhìn hắn, con mắt nàng lại chứa đầy sự lo lắng.
Hắn không cần đoán cũng biết nàng nghĩ gì.
- Haizz, ta mạnh như thế, nàng cần phải lo gì cơ chứ.
Hắn đưa tay lên vuốt tóc nàng rồi nói. Nhìn con mắt lo lắng kia hắn cũng cảm nhận được phần nào tâm tình của nàng.
- Anh … anh lúc nào cũng thế. Không sao mà trên người chỗ nào cũng có vết sẹo sao, anh không biết là em lo … mmm … ưm …
Hắn lại trực tiếp hôn nàng tới khi nàng gần như nghẹt thở thì mới thả nàng ra.
Đối phó nữ nhân tốt nhất đừng già mồm, một là hành động dứt khoát, hai là về nhà đóng cửa bảo nhau, đè xuống bẹp bẹp mà xử lý cho nó đỡ đau đầu.
- Đừng có suy nghĩ lung tung xuất ngày, anh còn chưa bẹp bẹp nát l-n em ra thì còn lâu anh mới chết được.
- Lưu manh, vô sỉ.
Lời nói của hắn làm Họa Y thật là khó chịu nhưng sao nàng lại thấy như là quan tâm vậy nhỉ.
Lúc này lại có tiếng zombie gào thét phá vỡ khung cảnh lãng mạn.
Hoàng Thiên để ý kĩ, cmn mấy con zombie biến dị, mấy con chó biến dị đang tranh nhau… kết tinh năng lượng … của hắn!!!!
Cmn đồ của lão tử cũng giám cầm!!!!
- Mộng Dao biến chúng thành tro cho anh.
Mộng Dao lần này vừa nghe hắn nói liền làm theo, tay trái giơ lên, liên tục là những viên hỏa cầu xoáy tròn xuất hiện, tay phải giơ lên, hàn khí liên tục tràn vào hỏa cầu.
Nàng nắm chặt hai bàn tay mềm mịn thon thả lại, hơn 20 viên hỏa băng cầu rơi xuống.
Ầm …. ầm ….. ầm.
Liên tục những tiếng nổ vang lên.
Nhờ có hắn cày sâu quốc bẫm, thửa ruộng Mộng Dao bây giờ không những vô cùng tươi tốt mà còn rất … mạnh.
Cmn cái này là AOE cực rộng á. Trước đây nàng khó khắn lắm mới làm được 1 quả hỏa băng cầu to bằng quả bóng mà chỉ có thể thả ra tầm vài chục lần mà bây giờ, cmn đây là xả đạn luôn ấy chứ, không biết bao nhiêu quả to gấp chục lần quả bóng rơi xuống rồi, 90 hay 100.
Hắn không biết nhưng hắn chỉ biết là lũ zombie thường thì hóa thành tro bụi sau 10 giây bị đốt, còn lũ loại S thì trụ được mười mấy giây, lũ loại P có lẽ đã bị hắn giết sạch nên không thấy, lũ 3 đầu thì khó chịu hơn. Phải dính tới 7-8 quả cầu chúng mới chết.
- Woa, Hoàng hậu của bản đế thật là bá mà, cầu ôm đùi nha. Hoàng hậu đại nhân hãy bảo kê bản đế nha.
Mộng Dao cười khúc khích với cái cách xưng hô lạ kỳ và điều hắn nói. Nàng rất vui vẻ, vui vẻ vì hắn khen nàng và gọi nàng là Hoàng hậu. Nàng nghĩ thầm: Hắn gọi mình là Hoàng hậu vậy là hắn luôn coi mình là vợ cả nha, thật là … ngại chết mất, tên xấu xa suốt ngày chỉ biết đè người ta ra.
- Vậy Hoàng hậu của ta, nàng tính gọi chiêu này là gì. Nhìn oách vầy mỗi lần thi triển phai hô tên chiêu thức bá khí một chút chứ. Ví dụ như : Mưa quả cầu băng và lửa, san bằng tất cả cho ta. Đó thế có phải oai không.
- Cái gì mà tên với chả không tên, còn mưa quả cầu băng và lửa là cái gì vậy, anh giỏi đặt tên thế.
- Không thì gọi là mưa quả cầu lửa và băng sao.
Hoàng Thiên nói rồi vuốt cằm tuy đã cạo sạch râu và chau mày như đang suy nghĩ điều gì sâu xa lắm.
- Anh bị hâm à, em không có hâm như anh, có phải phim đâu mà tên với chả không tên gì chứ.
- Không được nhất định phải đặt tên, để sau này khi mà cả thế giới nghe tới nó đều phải run sợ trước uy lực của nó.
- Hihi, hậu cung của ta cân cả thế giới sao.
- Ngọa tào!!!! Cmn chắc chắn, chắc chắn, chắc cmn chắn em thức tỉnh dị năng đọc tâm thuật đúng không, không được rồi, hư như này, suốt ngày dấu diếm, lại phải dùng gia pháp để phạt thôi.
Nhìn Hoàng Thiên mộng bức làm Mộng Dao cười đau cả bụng. Bảo hắn ngốc thì lại tự ái đem nàng ra phạt.
- Có mấy hôm buổi sáng em dậy trước anh, anh nói mớ cái gì mà hậu cung cái gì mà bá đạo, rồi cái gì mà đạp đổ, rồi lại cân cả thế giới nữa chứ, hihi, không biết làm sao được.
- Thật không đó!!! Em có nói xạo không, anh mà phát hiện em nói xạo, không bị bẹp bẹp liên tục 72 tiếng là không được xuống giường đâu đấy.
- Hihi, em nói thật mà.
- Thế cuối cùng em tính đặt tên là gì, nhất định phải đặt 1 cái.
- Sao anh … anh cứ thích làm mấy thứ xấu hổ như thế, chả nhẽ mỗi lần phóng thích dị năng là phải hô à.
- Nói nhảm đặt tên không để hô thì để làm gì.
Nhìn hắn nhất quyết như thế nàng cũng đành mặt dày mà làm theo vậy.
- Thế thì gọi là mưa sao băng đi.
- Ngọa tào !!! Hay !!! Rất hay !!! Em đặt tên giỏi vậy.
Mộng Dao cũng cạn lời với hắn. Đúng là tên ngốc.
Sau 10 phút vừa tán gẫu vừa oanh tạc điên cuồng vài ngàn quả cầu băng hỏa Mộng Dao cũng đã hết năng lượng, mọi thứ cơ bản đã bị san bằng, nhưng những cái xác không hoàn chỉnh vẫn lổm ngổm ở đó.
Những con còn sót lại thì chạy sạch, chỉ có lũ zombie cấp thấp là lao lên bởi nhìn thấy người sống, số lượng cũng không phải là quá nhiều, chắc không đến hơn 1 vạn.
Tiện thể cho các nữ nhân luyện tập luôn. Diệp Liên triệu hồi ra cuồng phong vòi rồng, sấm chớp thiên tai hàng thế trên diện tích khoảng 1km vuông, tuy chỉ duy trì trong chưa đến 10 giây nhưng gần vạn con zombie thường đã bị quét sạch, không bị vòi rồng xoắn nát thì cũng bị sấm chớp oanh thành cặn bã.
- Hihi, xin lỗi em lỡ tay dọn sạch rồi.
Diệp Liên lần đầu ra tay với zombie có hơi căng thẳng nên nàng bật max hỏa lực, Giai Kỳ thì là năng lực phụ trợ không thử được nhưng còn Ngọc Trân.
Ngọc Trân cũng đã thăng cấp dị năng được rất nhiều từ khi được bẹp bẹp.
Bây giờ chỉ cần có bất cứ hạt giống của bất cứ cây gì, nàng đều có thể tạo ra rất nhiều những ‘’sợi’’ dây leo thô to tráng kiện như những cái xúc tu vậy.
Chúng vừa rất dẻo dai và linh hoạt như những con mãng xà màu xanh vậy, nàng có thể dùng chúng để khống chế mục tiêu hoặc xoắn nát mục tiêu.
Nàng có thể tạo ra hàng trăm những ‘’sợi’’ dây leo như thế.