Sáng sớm hôm sau, Hoàng Thiên sau khi tập luyện xong, hắn chuẩn bị tới trạm xăng cách đây 5km về phía nam, tất nhiên không thể thiếu thanh sắt quen thuộc.
Khi ra khỏi cổng, hắn chờ cách cổng kia đóng hẳn lại hắn mới an tâm nổ máy và xuất phát.
Trên đường, tiếng xe ô tô tạo ra tiếng vang rất lớn trên con đường yên tĩnh vắng vẻ này. Nghe được tiếng động đường phố vốn đã nhiều zombie bây giờ phải gọi là chen chúc không lối đi.
Chúng lao ra từ các ngõ hẻm, trong nhà, có vẻ như chúng muốn tránh nắng chăng.
Trước kia hắn loanh quanh ở vùng ngoại thành và khu thương mại, nơi đó không có nhiều zombie như này.
Bởi ảnh hưởng của dịch bệnh nên số người qua lại ở khu thương mại khá ít, nếu không thì chỗ đó mới gọi là nhiều zombie.
Tuy nghe được âm thanh, chúng lao tới nguồn âm như 1 bản năng nhưng khi chúng không cảm nhận được con mồi thì sẽ lờ đi thanh âm đó.
Hắn cứ thế lợi dụng động năng của chiếc xe tải mà cán chết không biết bao nhiêu zombie.
------------------------Đây là dòng phân cách các bạn đừng để ý------------------------
Lúc này, Mộng Dao đang ở nhà giặt quần áo và tấm trải giường hôm qua cả hai người làm bẩn. Ở đây cũng có máy giặt nhưng có vẻ như nó hỏng rồi.
Nàng tuy là 1 nữ chủ tịch quyền cao chức trọng trước đây nhưng nàng cũng là 1 người con gái rất khéo léo khi ở nhà.
Nhà nàng trước đây cũng không lớn lắm, mọi việc trong nhà thường ngày đều là nàng tự mình làm.
Hoàng Thiên thật may mắn, hắn có 1 cô vợ dam dang theo 2 nghĩa.
Mấy ngày đầu tiên khi mạt thế bắt đầu, Mộng Dao chỉ trốn trong 1 căn phòng, không biết thế giới bên ngoài thế nào. Tuy có đoán được phần nào nhưng nàng cũng tự lừa dối chính mình bởi việc này thật quá điên rồ.
Nhưng khi trên đường Hoàng Thiên đưa nàng về tới nhà, khung cảnh trên đường đã nói lên tất cả.
Rồi đến hôm qua, nàng suýt nữa bị 1 lũ cặn bã bắt đi, may mắn có hắn cứu được nàng, tuy hắn đã giết người nhưng nàng thấy hắn cũng không sai.
Bây giờ không phải ngày trước nữa rồi, không còn luật pháp, đạo đức ước thúc, bản chất đen tối được giấu kín trong lòng con người sẽ được biểu hiện ra hoàn mỹ nhất.
Bọn chúng không có bản sự như Hoàng Thiên nếu không đã không phải đi cướp đồ rồi, nếu rơi vào tay bọn chúng, nàng sẽ chỉ như 1 món đồ chơi rồi bị vứt bỏ lúc nào không hay.
Nàng biết nếu không có hắn, nàng bây giờ dù có thoát được khỏi siêu thị kia thì cũng không thoát nổi zombie bên ngoài, không thì cho dù tao ngộ người sống sót thì cũng có kết cục không tốt đẹp gì.
Bởi nàng biết nàng rất xinh đẹp, mọi kẻ đàn ông nhìn nàng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng lúc nào cũng giả bộ chính nhân quân tử rồi tìm cách chiếm tiện nghi.
Nếu không phải nàng lạnh lùng, khí chất cao quý đè ép hết thảy lòng tự tin của lũ bẩn thỉu kia thì chúng không biết còn càn rỡ thế nào.
Nhưng Hoàng Thiên thì khác, hắn không che dấu dục vọng của mình đối với nàng, hắn rất thẳng thắn, nàng thấy hắn còn tốt hơn lũ khốn nàng từng gặp nhiều.
Huống chi bây giờ nàng phải dựa vào hắn để sống tiếp. Nên nàng đã tiếp nhận hắn và chủ động mở lòng với hắn hơn.
Chính vì thế ngày hôm qua hắn mới được hưởng phúc.
Sống chung mấy ngày nàng cũng hiểu được phần nào về hắn.
Hắn đối xử với nàng rất tốt từ khi nàng không cãi lại lời của hắn, nhưng tối nào hắn cũng phải đè nàng ra làm tới 2 lần, chẳng nhẽ trong đầu hắn ngoài luyện võ và ấy ấy thì không còn gì khác sao.
Lần nào hắn làm xong nàng cũng ngủ li bì tới sáng hôm sau, nhưng mà có vẻ cũng không… không tệ lắm.
Nghĩ tới đây khuôn mặt lạnh lùng không khỏi đỏ lên, trông thật đáng yêu.
- Không biết hôm nay hắn đi lâu không.
Nàng vẫn rất lo cho hắn, hắn rất có bản lĩnh nhưng hắn cũng chỉ là 1 người mà thôi.
------------------------Đây là dòng phân cách các bạn đừng để ý------------------------
Thuận lợi đi được nửa đoạn đường, bỗng nhiên có một tiếng vang lớn.
Xoạch xoạch …. bùm!!!
Hoàng Thiên đi đến gần nơi phát ra tiếng động, hắn nhìn thấy 1 chiếc máy bay trực thăng rơi bên vệ đường, nửa vẫn còn đang cháy, có lẽ thứ này vừa mới nổ và tạo nên tiếng động ban nãy.
Hắn nhìn thấy 1 khẩu súng máy tự động cố định bên phải của chiếc máy bay đó, có khi hắn có thể tìm súng được ở đây.
Nhưng đáng tiếc, khi hắn đến xem xét, khẩu súng tự động này đã bị hỏng, báng súng bị phá hủy rải rác linh kiện khắp nơi.
Điều kì lạ ở đây là nó giống 1 vết…. cào !!!!
Ngọa tào!!! Không ổn rồi!!!
Vúttttttt…. Phậppppppp ….
Một tiếng xé gió tới gần đột ngột, Hoàng Thiên chỉ kịp ngoái đầu lại, hắn chỉ nhìn thấy 1 cái bóng đen lao tới thì đã dính 1 đòn vào lưng
Đau đớn kích thích thần kinh căng cứng, nguy cơ mất mạng làm hắn phản ứng theo bản năng.
Một thương chọc xuống, cái bóng đen kia không tránh né mà định tiếp tục tấn công hắn.
Nhưng nó đã đánh giá nhầm sức mạnh của mục tiêu. Một gậy này chọc xuyên qua phần eo của nó, cảm giác được nguy hiểm, nó dứt khoát lao ra mặc cho vết thương bị xé rách thành 1 lỗ hổng.
Bây giờ Hoàng Thiên mới kịp nhìn rõ, đó 1 con zombie, nhưng điểm khác ở đây là nó có vẻ bé hơn bình thường, chỉ cao khoảng 1,3 - 1,4m và có những móng vuốt dài ra khoảng gần 10cm từ ngòn tay.
Trước gặp zombie biến dị sức mạnh, và 1 con chắc là trí tuệ hắn không chắc lắm, lần này gặp 1 con loại tốc độ.
(Sau này sẽ gọi là P:power ; S:speed ; I:intelligent nhá cho ngắn)
Nếu Hoàng Thiên biết được tỉ lệ zombie dị biến hiện tại là 1:100000 thì có lẽ hắn sẽ rất VUI ha.
Mấy ngày hắn liên tục gặp những loại zombie biến dị, tuy trước đây khá dễ dàng giải quyết nhưng thứ này hôm nay suýt làm hắn mất mạng.
Nếu không phải thể phách hắn tăng lên thì có lẽ hắn đã lủng 1 lỗ ở lưng rồi chứ không phải chỉ là mấy lỗ nhỏ bé như bây giờ. ( móng nó sắc bén nên mới cào nát sắt được nhé, còn khi nó chọc tới thì cũng chỉ dễ dàng để lại mấy lỗ thôi nhé, loại S có sát thương cao nhưng thể lực yếu nên không xuyên thủng người được )
Hắn phải xử lý vết thương sớm, hắn không có kiến thức về y khoa, dù có đến bệnh viện cũng không tìm được thuốc hắn cần, thể phách mạnh không có nghĩa là hắn không thể bị nhiễm trùng hay uốn ván.
Con zombie kia cũng đang bắt đầu dè chừng hắn hơn, nó chưa bao giờ gặp phải con mồi nào mà có thể bắt kịp nó, trí thông minh của nó không cao, khi nãy nếu nó cào 1 cái có lẽ Hoàng Thiên sẽ bị 1 đòn trí tử rồi.
Con loại S kia bắt đầu vờn quanh hắn. Hắn chỉ bắt kịp cái bóng của nó thôi, nó đang tìm cơ hội để kết liễu con mồi.
Hắn biết nếu cứ như này có thể nó sẽ tìm được cơ hội, nhưng hắn không biết rằng thể lực của con loại S này không cao, chỉ cần hắn trụ được 5-7 phút nữa thì có lẽ nó sẽ từ bỏ, đáng tiếc hắn không biết.
Vết thương truyền đến cảm giác đau đớn làm tinh thần hắn căng cứng, cứ như này hắn sẽ bị nó bắt được cơ hội. Hắn nghĩ rằng đằng nào cũng thế, sao không sáng tạo ra cơ hội cho nó tấn công. Thứ này có vẻ cũng không có nhiều kỹ xảo chiến đấu lắm.
Nghĩ đến đây, hắn không để ý cái bóng của nó nữa mà đứng im lại, con loại S kia vừa thấy thế lại lao tới tính đánh úp từ sau lưng hắn như lần đầu tiên.
Một nơi không ai ngã hai lần cả, hắn đã nghĩ đúng, thứ này không được thông minh lắm.
Bá Vương Thương pháp, nhất thương quét ngang hết thảy, uy vũ, bá khí không giảng đạo lý, lấy lực phá vạn pháp, man lực nghiền ép tất cả.
Thương pháp này chủ yếu là bạt thương, tầm phạp vi sát thương rộng, lực đạo cực lớn, càng gần đầu thương sát thương càng lớn.
Hoàng Thiên đoán cũng không cần đoán, nghe tới tiếng xé gió ban nãy hắn lập tức xoay người, quả nhiên thấy cái bóng đen đó, tập trung tụ lực vào hai tay và vai, vận sức chờ đúng lúc mục tiêu vừa đủ tầm, ngay tức khắc vung 1 thương ngang hông.
Con loại S kia chưa kịp phản ứng lại, quán tính và tốc độ của nó quá lớn để nó kịp làm ra động tác tránh né, nó chỉ kịp đưa hai tay chắn trước mặt….
Bụpppppp … Rắccccccccc….Graooooo
Tiếng nát xương vang lên báo hiệu cho việc đòn tấn công rất có hiệu quả.
Tiếng hét thảm của con loại S kia đã nói lên tất cả.
Nếu thanh sắt này đổi thành 1 cây thương thực sự thì không phải là nghiền nát xương nữa mà chính là chém nó thành 2 đoạn rồi.
Hắn buông lỏng thần kinh, có vẻ như nguy hiểm qua rồi.
Hắn bước tới gần chỗ con loại S kia bị đập bay ra ngoài, nó đang nằm thoi thóp, nhưng vẫn cố vùng vẫy giãy chết.
Đòn tấn công vừa nãy gần như bẻ đôi người nó ra vậy. Hắn tính tới gần để kết liễu nó. Thừa dịp nó bệnh đòi mạng nó.
Nhưng dị biến lại phát sinh!!! Hắn vừa mới tới gần con loại S kia gần 2m ngoài tầm tấn công của thanh sắt thì nó đã vùng dậy đâm tới hắn, do tinh thần của hắn buông lỏng chủ quan, hắn chỉ kịp làm ra động tác tránh né nhưng đã muộn.
Phậppppp……
Nhất kích xuyên trúng vào lồng ngực của hắn, đau đớn kích thích sự điên cuồng bạo lệ ẩn sâu trong hắn, hai mắt huyết hồng tràn đầy tơ máu, đồng tử co rụt lại tràn ngập sát ý trông đáng sợ vô cùng.
- Aghrrrrrrr…….
Một quyền đập xuống, thuần túy man lực không có bất kì kỹ sảo nào.
Một quyền đập nát đầu con loại S kia.
Có vẻ như hắn bị đâm trúng tim rồi. Cơn cuồng nộ qua đi, hắn cảm giác vô lực, hai tay chân như mềm rũ ra. Máu vẫn chảy ra ròng ròng từ ngực hắn.
- Ta sắp… chết sao…
Đôi mắt hắn dần mất đi tiêu cự, ý thức bắt đầu mơ hồ, hắn không thể kêu lên được nữa.
Tiếng động trong khi chiến đấu ban nãy đã hấp dẫn rất nhiều zombie qua đây. Chẳng nhẽ hắn chết còn không được toàn thây.
(Hoàng Thiên sắp chết, câu truyện sắp hết, hay hắn không phải là nhân vật chính của câu truyện.)