Hậu Cung Của Tiểu Thái Giám

Chương 72: Du ngoạn Băng Cốc



Chiếc taxi được gọi từ app đặt xe nhanh chóng chạy đến chỗ Bối An, tài xế vừa nghe giọng nói của Bối An là giọng Liên quốc, liền nhận mình cũng đến từ Liên quốc, đồng hương gặp nhau tay bắt mặt mừng hỏi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất..., chừng 15 phút tài xế mới nhớ ra hỏi:


"Cậu muốn đi đâu?"


Bối An thầm nhủ "May mắn ông ta còn biết hỏi mình muốn đi đâu"


Bối An lễ phép trả lời "Con lần đầu đến Băng Cốc, chú có gợi ý nơi nào không?"


"Thế thì cậu hỏi đúng người , tôi lái xe đưa khách du lịch đã 30 năm, nhiều khách lần đầu đến đây đều bối rối giống như cậu, tôi đề nghị cậu hãy tham quan MBK"


"MBK là gì ạ?"


MBK center được biết đến là một trung tâm thương mại mua sắm nổi tiếng , địa điểm lựa chọn hàng đầu của những tín đồ hàng giá rẻ, quy mô 2000 cửa hàng rải khắp 7 tầng lầu với đa dạng nhiều sản phẩm nào là ngành điện tử như điện thoại, máy ảnh, trò chơi điện tử, nào là ngành hàng thời trang túi xách, quần áo, trang sức. Là địa điểm đáng chú ý trong cẩm nang tham quan Băng Cốc.


"Vậy đi MBK trước"


"Ok let's go"


"Két... tới rồi .Cậu đã có biết cách gọi xe của tôi rồi, khi nào cần đi đâu thì cứ việc gọi nha"


"Cảm ơn chú, hẹn gặp lại"


_________///__________


Dạo chơi hơn 1 tiếng, Bối An cảm thấy chân bắt đầu mỏi bụng thì kêu rột rột, cậu thật không hiểu sao phụ nữ luôn thích đi mua sắm, việc này quá tốn năng lượng.


Đói thì nên làm gì đương nhiên là tìm cái gì để ăn thôi. Kia rồi nhà hàng thịt nướng, quá đúng với sở thích của cậu, rẻ ngay vào lấp đầy bụng.


Xoa xoa cái bụng tròn vo vừa được ăn no, Bối An mở điện thoại gọi taxi lần nữa, lần này cậu đã có tính toán sẽ đi ngồi thuyền trên sông Chao Phraya, cậu muốn trải nghiệm cảm giác của hoàng tộc Thái ngày xưa ngồi thuyền dạo mát ngắm cảnh. Từ cảng That Wat Ratchasingkhon, Bối An thuê một chiếc thuyền dự định tham quan 1 giờ.


Ánh nắng dần tắt nhường chỗ cho màn đêm, những ánh đèn của các tòa nhà trên phố China Town, Grand Palace... phản chiếu xuống tạo nên một dòng sông đầy thơ mộng, nếu Bối An biết làm thơ ắt hẳn cậu đã làm ra một bài thơ tuyệt tác, rất tiếc mọi việc chỉ là nếu như và cậu cũng không biết làm thơ.


Bối An tiến đến mũi thuyền tận hưởng gió đêm lồng lộng hoài niệm hiện tại và quá khứ. Có nhiều suy nghĩ quẩn quanh trong cậu, chưa suy nghĩ được bao lâu thì...


" Tõmmm ... tiếng vật gì đó rơi xuống nước"


Ai đó hét lên có người rơi xuống nước, mau cứu người đi.


"Tõm" lại một âm thanh khác từ bờ bên kia, có người nào đó đang bơi về phía con người đang vùng vẫy dưới nước.


Tiếng người hai bên bờ sông, tiếng người trên thuyền nhiều âm thanh hỗn tạp hòa trộn vào nhau, lại có ai đó hét lên "Cứu được rồi"


Người đàn ông bế một người đàn ông khác từ dưới nước lên, có vẻ người được bế đã ngất xỉu vì uống nhiều nước, người kia đặt người đang ngất xỉu xuống thảm cỏ, không nói một lời liền bắt đầu hô hấp nhân tạo.


Khụ... khụ... khụ tiếng sặc nước, người nằm trên đất từ từ mở mắt, âm thanh có chút khàn "Anh sao lại ở đây?"


"Cậu đúng là tiểu ngốc, cho về nghỉ ngơi, để rồi ra nông nổi này"


Đúng vậy cái người đang nghẹn đỏ mặt muốn phản bác nhưng không có câu từ nào để biện minh là Bối An. Cậu cũng không biết vì sao giây trước đang ở trên thuyền giây sau cậu đã bị rơi xuống nước rồi được Trần Kì Hân cứu. Thật quá mất mặt.


"Tiểu ngốc nè, cậu còn tính ngẩn ngơ đến khi nào, tôi đưa cậu về"


Vừa định từ chối nhưng khi nhìn lại bộ dạng chật vật của mình, lời muốn nói lại phải nuốt ngược vào trong, đứng dậy đi theo sau TKH.


Ngồi lên xe của TKH, Bối An như con mèo nhỏ nép vào bên kia của xe, TKH nhìn qua thấy hành động buồn cười của cậu cũng chỉ biết lắc đầu miễn bình luận.


"Cậu ở đâu?"


"Anh đưa tôi đến khách sạn Alexander là được"


Sau khi đưa ra địa điểm cần đến, Bối An và TKH không nói với nhau một câu nào mãi cho đến khi chiếc xe dừng trước cửa khách sạn.


Bối An mở cửa xuống xe cũng không quay đầu lại, TKH nào để cậu đạt được ý nguyện cũng mở cửa xuống theo, bước nhanh đến kéo tay cậu, buộc cậu phải quay đầu lại tức giận dẫy tay ra khỏi tay hắn.


"Anh muốn gì?"


"Cậu thật vô ơn nha, tôi cứu cậu, đưa cậu về một câu cảm ơn cũng không nói với tôi"


Bối An xấu hổ bị người ta nói mình vô ơn, đúng là phải cảm ơn tên này cứu mình, nhưng cứ nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, cậu không tài nào mở miệng nói được, cố gắng hít thật sâu âm thanh thì nhỏ xíu "Cảm ơn anh"


"Cậu nói gì? Tôi không nghe" TKH áp sát lại gần Bối An cố ý trêu chọc


Cố gắng lần nữa hét thẳng vào lỗ tai hắn "Cảm ơn anh" Sau đó lại dùng công phu thỏ chạy trốn, nhanh chóng biến mất đằng sau cánh cửa khách sạn.


TKH nhìn theo bóng dáng chạy trốn đó, nở nụ cười hài lòng, mở điện thoại soạn tin nhắn gửi đi.


Bối An vào đến thang máy mới bình ổn tâm trạng xấu hổ, ting tong âm báo tin nhắn "Ngày mai nhớ đến đúng giờ, đồ ngốc"


Tâm trạng xấu hổ giờ lại thay bằng sự tức giận không tên "TKH tốt nhất đừng rơi vào tay tôi". Người được nhắc tên trong lòng chợt nổi lên cơn ớn lạnh.