Đường về Trữ Đức Cung xa cũng không xa, gần cũng chẳng gần, nhưng lại khiến Nghi Quý Phi không tịnh tâm mà tỏ vẻ cáu kỉnh, không để ai lọt vào mắt.
Chuyện hỉ sự không phải muốn là có, còn tùy thuộc vào trời thương hay không, trước nay thăm khám thái y vẫn bảo ngọc mạch bình thường, chỉ cần an tâm nghỉ ngơi dưỡng sức sẽ mau chóng hoài thai. Nhưng tại sao thị tẩm cũng đã hơn mười lần không ít, tại sao vẫn chưa có tin tức gì chứ?
Nàng vừa ngồi trên kiệu vừa nhăn mặt, tay chân không theo chủ ý của cơ thể, run rẩy kịch liệt đến mức mỏi nhừ, miệng lại lẩm bẩm: "Tại sao lại là con ả thấp kém đó chứ. Bổn cung không có gì tốt, tại sao bổn cung lại không mang thai? Trong khi bổn cung được hoàng thượng sủng ái như vậy, lại có gia thế như vậy, tại sao không chịu đầu thai làm con của bổn cung mà lại chọn ả ta chứ?"
Diễm Tâm nghe thấy liền cau mặt khó chịu, chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra: "Chủ tử chắc là giận đến mức không kiềm chế được lời nói."
Đất trời sang thu mang đến một làn gió ẩm hơi hướm se se cũng không hạ được ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng của Nghi Phi. Đợi đến lúc về cung, thú tính trong nàng trổi dậy, liền đập phá hết đồ đạc và liên tục gào lên.
Người ta thường truyền tai nhau rằng Tử Long Thành ngoài rồng ngoài phượng còn hiện diện thêm một con sư tử dữ tợn, ắt là không sai.
Hoàng hậu sau đó cũng đến bàn chuyện với Thái hậu và hoàng thượng. Hoàng thượng sau khi tiết triều cũng lập tức về sớm, định ngày hôm nay bàn bạc chuyện lập lễ cúng giỗ Thục Đoan Hoàng Quý Phi, cũng cùng lúc tổ chức thôi nôi cho Đại a ca vừa tròn một tuổi.
Chuyện trong cung gấp rút chuẩn bị kĩ càng, tươm tất đâu ra đó. Thái hậu đang ngồi cùng Hoàng hậu xem lại sổ sách tiêu dùng một lần nữa. Lúc này Thái hậu nở một nụ cười ẩn ý: "Con thân là chủ lục cung, lại để cho thiếp thất tranh mất cơ hội sinh ra hoàng tử đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, có chút khiến ai gia hoài nghi đó. Người như con tìm đủ mọi cách giúp phu quân leo lên chức thiên tử, lại không tìm cách để lấy lợi ích cho mình. Con đang suy nghĩ điều gì?"
Hoàng hậu Dung Hoa chỉ biết cúi đầu, hiện tại chẳng khác gì người bị thất kinh, không biết nên đáp lại thế nào cho phải.
Tâm tư của nàng khó ai hiểu được, ngay từ đầu dã tâm của nàng đang bắt đầu mai một đi vì cảm thấy tội lỗi, nhưng ngay giây phút này không hiểu tại sao lại bắt đầu phát triển trở lại một cách mạnh mẽ. Nàng bắt đầu có suy nghĩ không đúng đắn, bắt đầu cảm thấy ganh tị.
"Hoàng thượng giá đáo!"
Hoàng thượng từ bên ngoài bước vào trong, hai tay chắp sau lưng, ung dung thư thả bước đến, theo sau là Phó Hôn hầu hạ. Hoàng hậu đứng lên, phủ phục dưới đất hành lễ cung kính: "Xin thỉnh an hoàng thượng, chúc hoàng thượng vạn phúc kim an!"
"Đứng lên đi. An tọa!"
"Tạ hoàng thượng!"
Hoàng hậu vui mừng khôn xiết, lâu lâu mới có dịp gặp hoàng thượng một lần. Hoàng thượng bốc một ít hạt dưa lên cắn, nhìn Hoàng hậu một lúc rồi hỏi: "Việc trẫm căn dặn nàng thế nào? Có ổn thoả không? Lễ cúng Thục Đoan Hoàng Quý Phi tổ chức kì công chu đáo, thôi nôi của Đại a ca càng phải được chu đáo và sang trọng hơn. Dù sao mẹ con của Thục Đoan Hoàng Quý Phi cũng là đích thê đích tử của trẫm, không được tiết kiệm chi phí mà tổ chức qua loa, giản dị."
Thái hậu cười trừ, ánh mắt thật sự không thèm để tâm đến lời của hoàng thượng: "Con nói vậy là có ý gì? Chẳng phải đích thê của con vẫn còn đang ngồi đây sao, nói như vậy há chẳng phải là phỉ phui toàn bộ công sức của Hoàng hậu?"
"Trẫm không có ý đó."
"Chỉ là dù sao hai tiếng đích thê nói ra cũng thuận, Hoàng hậu cũng là đích thê, chỉ là hai chữ đích tử có hơi phí phạm. Trưởng tử thì là trưởng tử, đích tử còn chưa chào đời, con phải nhớ điều này cho thật kĩ. Mắc công lời ra tiếng vào, kẻo các hạ nhân trong cung bàn ra tán vào không hay, người người khinh miệt cười cợt lại càng khó coi."
"Trẫm hiểu rồi!"
Hoàng thượng thoáng nét mất hứng, khẽ thở dài một tiếng. Hoàng hậu cảm thấy bầu không khí ngột ngạt quá mức, liền đổi chủ đề bàn tán: "Hoàng thượng, Giang Thái Vị có hỉ, cũng đã ba tuần rồi. Không biết hoàng thượng có chủ ý gì không? Hoàng thượng có muốn đến thăm muội ấy không?"
Hoàng thượng nghe nói liền thay đổi sắc mặt hẳn, vừa buồn đó lại vui lên nhanh chóng, hỏi: "Có hỉ sao? Tốt, nàng căn dặn nàng ấy nên nghỉ ngơi cho khỏe, bồi bổ sức khỏe cho tốt, để còn sinh cho trẫm một a ca."
Hoàng hậu bặm môi một lúc, lưỡng lự rồi nói: "Việc Giang Thái Vị có hỉ là điều tốt, tuy nhiên muội ấy vẫn chỉ là Thái Vị, còn không lọt vào tầm nhìn của các phi tần khác, e là có chút thiệt thòi."
Hoàng thượng vỗ vỗ hai bên đùi, nói: "Vậy thì... Phong nàng ta làm Giang Hoàng Tần, ban chức quản lý một cung do nàng ta ở, vậy là đủ chức phận."
Hoàng hậu đứng lên rồi lại phủ phục dưới đất lần nữa, nói: "Thần thiếp thay mặt Giang Hoàng Tần đa tạ ân điển của hoàng thượng."
"Được rồi... Nàng cố gắng hoàn thành chức trách của mình cho tốt, đừng để trẫm phải thất vọng. Tối nay trẫm cùng nàng đến thăm Giang Hoàng Tần."
"Dạ hoàng thượng."
Hoàng thượng đứng dậy chào Thái hậu một cái rồi bỏ đi, trong mắt chàng thật sự không thèm để tâm đến hoàng hậu đang ngồi đó, trông mong nhận lấy một tia mắt thiện cảm.
Thái hậu xem ra cũng rất hiểu ý, lại nói: "Xem ra chức vụ hoàng hậu này gây thiệt thòi cho con rồi!"
Hoàng hậu cười hoà nhã, che giấu buồn bực trong lòng, ân cần đáp lại: "Thần thiếp thân là hoàng hậu, hoàng thượng đã ban cho thần thiếp chức cao thì cũng nên quan tâm đến các phi tần khác."
Thái hậu ngồi vuốt vuốt tay vịn ghế có trải lên một tấm lông nhung, ánh mắt thu lại những nhận xét tạp bẩn, nhẹ nhàng khoan thai nói ra, nhưng cũng chẳng khác gì mũi dao nhọn đâm thẳng, nhanh, mạnh vào trái tim phập phồng của Dung Hoa Hoàng hậu: "Ai gia chưa bao giờ làm Hoàng hậu, làm sao có thể biết được tâm tư của một vạn phụng chi vương như con được chứ? Trước nay Đại An ta đâu phải là không có Hoàng hậu vừa được sủng ái vừa được gia thế chống lưng, con cháu đầy đàn, một đời vinh hiển? Là con không có phước phần, chẳng phải con cũng là Hoàng hậu hay sao?"
Thái hậu ngoảnh mặt quay sang chỗ khác: "Không được thì phải biết đấu tranh để đạt được, thánh ân của hoàng thượng là của quý, là kho báu ngọc ngà, có được ân sủng mới có thể có được hạnh phúc, được người khác kính trọng. Làm một bậc phượng cao sải cánh, xem đi xem lại cũng là hữu danh vô thực, ai ai còn chấp niệm một lòng quyền quản lý lục cung nằm gọn trong lòng bàn tay của con đây? Ai gia chỉ nhắc nhở đôi lời, con có tiếp thu được hay không còn do tự bản thân con quyết định!"
"Thần thiếp đã rõ..."
"Được rồi. Con lui xuống đi, trời cũng tối rồi. Thượng lộ bình an."
Tối đến. Mặt trăng mùa thu vừa to vừa vàng như một cái mâm khổng lồ treo lơ lửng trên nền trời đen. Mặc dù đêm nào cũng như đêm nấy, cái tăm tối được chiếu rạng bởi ánh trăng sáng ngời và ánh sao lấp lánh, nhưng hôm nay có vẻ bầu trời đã trong hơn đôi chút.
Lệ Hằng ngồi bừa trên một cái ghế gỗ có khắc hình chim phượng chim loan, dung nhan ẩn giấu sau bức rèm châu, tay xoa xoa chiếc nhẫn cẩm thạch, im lặng hơn nửa canh giờ, khiến các cung nhân sợ hãi. Diễm Tâm lúc này từ bên ngoài bước vào, thấy sắc mặt u ám nên hỏi: "Chủ tử vẫn còn buồn bực chuyện Giang Thái Vị mang thai sao?"
Lệ Hằng nuốt cay đắng vào trong, lồng ngực tưởng chừng vỡ ra vì nghẹn ngào uất ức: "Bổn cung sao lại không tức giận được chứ?"
Diễm Tâm đến xoa bóp hai bờ vai của nàng, lựa lời khuyên nhủ: "Chủ tử đừng lo, rồi người cũng sẽ có thai thôi. À mà chủ tử, hoàng thượng vừa đặc cách phong Giang Thái Vị làm Giang Hoàng Tần, nghe đâu sau khi sinh xong sẽ làm lễ sắc phong. Không biết chủ tử..."
Lệ Hằng bấu chặt vào thành ghế, đồ đạc rẻ tiền trong cung được Bách Phẩm Phòng đem tới, những thứ không cần đều đã đập đổ cho hỏng hết rồi để nô tỳ dọn dẹp, từ lúc về đến bây giờ, chẳng còn thứ gì để đập nữa cả. Mùa này thời tiết bắt đầu ẩm thấp, chắc chắn sẽ có thứ cần dùng. Nàng ta nhanh chóng lấy lại phong độ, bình tĩnh nhìn Diễm Tâm bằng đôi mắt sắc sảo, dường như hiểu được ý định, Diễm Tâm gật đầu, ngừng xoa bóp rồi nhanh chóng ra ngoài to nhỏ với thái giám chưởng sự trong cung.
Lệ Hằng lúc này nhìn xa xăm vô định, miệng cười buốt giá, lạnh lẽo cùng sát khí hoà quyện vào nhau toả ra nồng nặc.
"Nếu như nàng ta háo hức được phong làm Hoàng Tần vị thì xem ra bổn cung cần phải giúp nàng ta được danh chính ngôn thuận làm lễ sắc phong nhanh hơn mới được. Để xem cô còn đắc ý với bổn cung được bao lâu!"
Mi Trinh lúc này đang ngồi lặng lẽ trong điện, vừa ngồi trước gương đồng săm soi gương mặt, vừa xoa xoa bụng: "Con ơi con à, con nhất định phải là một hoàng tử, có như vậy ngạch nương và phụ hoàng con mới vui lòng."
Nàng cười khanh khách, giọng điệu lúc cao hứng lúc trong trẻo như pha lê, mang đến thanh âm réo rắt vui tai. Khánh Ý Cung có hỉ, đại náo ầm ỉ, mang đến không khí hoà hợp vui tươi.
Lúc này hoàng thượng và Hoàng hậu cho người mở cửa cung, tiếng kêu ken két làm Mi Trinh trong điện cũng giật mình im bặt, nhẹ nhàng đứng dậy, chậm rãi từng bước từng bước đi ra bên ngoài. Nàng nhìn thấy hoảng thượng và Hoàng hậu liền định cúi người thỉnh an, nhưng được hoàng thượng nắm lấy hai bên vai đỡ lấy, ôn nhu nói: "Nàng đang mang thai, cứ miễn lễ đi!"
"Đa tạ hoàng thượng."
Hoàng hậu nắm lấy tay của Mi Trinh, nói: "Giang Hoàng Tần muội đó, phải ăn uống bồi bổ vào để có chất dinh dưỡng nuoii đứa bé, còn cố gắng sinh ra hoàng tử đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ. Bổn cung sẽ cho các thái y đến bắt mạch cho muội mỗi ngày, cặn kẽ xem xét quá trình phát triển của thai nhi và căn dặn các đầu bếp nấu thật nhiều món ăn ngon cho muội thưởng thức."
"Mi Trinh cười e lệ, như nép mình dưới hoa: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương."
Mi Trinh được đỡ vào trong điện ngồi, cả ba cùng nhau nói chuyện một lúc. Bỗng nhiên Mi Trinh cảm thấy chóng mặt, nên đành thất lễ với hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng hiểu, không có lời trách móc, nói: "Nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm cho khoẻ. Lâu lâu rảnh rỗi trẫm sẽ đến thăm."
"Hoàng thượng, thần thiếp thất lễ rồi. Chả là đầu óc đau như búa bổ, không tài nào ngồi vững được."
"Trẫm không có trách nàng. Nàng yên tâm tịnh dưỡng đi. Được rồi, trẫm đi đây. Hoàng hậu!"
Hoàng thượng đứng dậy, nắm lấy tay Hoàng hậu dìu nàng ấy đứng dậy. Không gian trong Khánh Ý Cung vừa náo nhiệt ban nãy liền phút chốc trở lại trạng thaid yên tĩnh. Nằm chưa được một lúc, bên tai Mi Trinh văng vẳng tiếng sột soạt không biết từ đâu phát ra.
Hoàng thượng và Hoàng hậu vừa mới bước ra khỏi chính điện bên ngoài, cổng cung cũng vừa ken két kêu lên một tiếng dài vì mở ra, chợt nghe bên trong có một tiếng thét kinh sợ đến mức chói tai, đúng là thanh âm của Giang Hoàng Tần.
Mọi người liền nhìn nhau, nhất thời không biết phát sinh chuyện gì, Hoàng hậu tỉnh thần nhanh nhất, lập tức nói: “Là thanh âm của Giang Hoàng Tần, chúng ta mau vào xem đi!”
Hoàng hậu liền nảy sinh ý nghĩ mơ hồ, vì tình thế cấp bách cho nên liền mang theo cung nhân chạy vào tẩm điện, đã thấy Giang Hoàng Tần sợ tới mức ngồi co ro ôm đầu ngồi trong góc tường kín, áo ngủ trên người bằng gấm cuộn thành một đoạn dài, nàng mới gọi một tiếng “Giang Hoàng Tần muội muội”.
Giang Hoàng Tần đại kinh thất sắc, cả khuôn mặt trắng bạch, chỉ phải biết kêu to cầu cứu: “Cứu muội! Hoàng hậu nương nương mau cứu muội! Hoàng thượng cứu thần thiếp!"
Ánh mắt Hoàng hậu nhìn xuống đất, sợ tới mức cơ hồ rút lui vài bước, đám cung nhân cũng không nhịn được hét lên vài tiếng, rõ ràng dưới nền đất lạnh kia là một con rắn đang cuộn mình, cái đầu ngẩng lên lắc lư không ngừng, miệng thè ra cái lưỡi kêu lên xè xè, thanh âm ghê rợn khiến ai nấy dựng tóc gáy.
Tiểu Tiệp Tử, thái giám Khánh Ý Cung, sợ hãi kinh hô: “Đây là rắn có độc!”
Mọi người sợ tới mức thối lui hơn mười bước, Mi Trinh thấy con rắn kia càng bò tới gần mình, sợ tới mức cơ hồ muốn ngất đi, trong lòng Hoàng hậu bối rối không thôi, lại thấy con rắn kia càng bò tới gần Giang Hoàng Tần lại càng thấy kinh hồn bạt vía, quýnh quáng không biết làm thế nào. Vạn nhất không thể làm ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng nàng ta, tâm tình hoàng thượng cũng bấn loạn không kém.
Lúc này hoàng thượng mới nảy lên một sáng kiến, phân phó Tiểu Tiệp Tử bên cạnh nói: “Trong cung các ngươi có hùng hoàng phấn* không?”
(*Là khoáng chất tự nhiên, màu vàng cam, có tác dụng sát trùng, khử đàm, giải độc rắn cắn.)
Thái giám kia vội nói không ngừng: “Có có có thưa hoàng thượng! Trong cung đã có sẵn.”
Hoàng thượng vội phân phó hắn cầm hùng hoàng phấn đến, rãi xung quang con rắn.
Cái mùi hùng hoàng kia đột nhiên làm cho con rắn nhất thời bị trì hoãn, Phó Hôn bên cạnh ngay lập tức vội lấy cái phất trần trên tay, đuổi nó ra ngoài, tức khắc nói: “Mau tìm viên đá đập vào đầu nó, giết chết nó đi!”
Bon thái giám nguyên bản sợ tới mức thần hồn chưa tỉnh, nghe thiên tử ra lệnh như vậy, vội vàng ôm hùng hoàng phấn rãi khắp nơi, tìm viên đá để xử lý con rắn kia.
Giang Hoàng Tần sững sờ nhìn Hoàng hậu, rồi khóc lớn lên, nhào vào trong lòng nàng, thần sắc mệt mỏi: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, đa tạ nương nương đã cứu muội muội!”
Hoàng hậu vội lấy áo ngủ bằng gấm bao lấy nàng đỡ xuống nằm xuống tẩm điện, hỏi: “Đến cùng là có chuyện gì vậy? Vì sao có rắn độc trong tẩm điện của muội chứ?”
Thần sắc Mi Trinh hoảng hốt nói: “Thần thiếp cảm thấy mệt mỏi cho nên nhanh chóng lên giường để nghỉ tạm, cũng không cho người hầu hạ ở bên cạnh, bỗng nhiên trên trần nhà rớt xuống một con rắn, thần thiếp lập lức sợ tới mức kêu thét cả lên.”
Hoàng hậu vỗ về ngực nàng ta, chính nàng cũng thấy kinh hồn: “Loại rắn kia là rắn độc, nếu bị nó cắn một cái, không chỉ có muội mà ngay cả hài tử trong bụng muội cũng bị ảnh hưởng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Đang êm đẹp sao trong cung lại có rắn độc chứ?”
Tương Tâm lúc này bưng nước trà đến trước mặt Mi Trinh nói: "Chủ tử uống chút nước trà để tịnh tâm lại ạ!"
Mi Trinh run rẩy tiếp nhận chén trà uống một ngụm, liền buông tay, chén trà đổ vào người Hoàng hậu.
Hoàng hậu đang thấy nóng, đã thấy Di quý nhân một tay ôm bụng, một tay nắm chặt tay nàng, hô: “Đau quá! Bụng muội đau quá!”
Hoàng thượng và Hoàng hậu cấp bách cho gọi thái y đến. Thái y liền dùng thuốc an thai cho Giang Hoàng Tần, mọi người ở Khánh Ý Cung đều hoảng sợ, Hoàng hậu một mặt liền dặn đám cung nhân hầu hạ Giang Hoàng Tần và giúp đỡ thái y, mặt khác lệnh cho bọn thái giám dùng hùng hoàng phấn rãi khắp các chân tường hẻo lánh và ẩm ướt. Nàng canh giữ ngồi trên đầu giường Giang Hoàng Tần, thấy hoàng thượng lòng như lửa đốt.
Hoàng hậu vội trấn an: "Thiên hạ có câu trời thu ẩm thấp xà xuất động. Hôm nay ở Khánh Ý Cung không biết độc xà từ đâu mà đến, thái y đã kê đơn thuốc dưỡng thai, Di quý nhân đã ngủ rồi, bây giờ cũng không có gì đáng ngại.”
Hoàng thượng nhìn khuôn mặt Giang Hoàng Tần đang ngủ một lần nữa, vẫn còn mang theo sợ hãi, không khỏi thương tiếc nói: “Giang Hoàng Tần đang mang long thai, thân thể lại yếu đuối, hôm nay gặp chuyện như vậy đúng là làm nàng ấy kinh sợ.”
"Hoàng thượng yên tâm. Thần thiếp chắc chắn sẽ rà soát xung quanh, cho người chặt bỏ hết các rặng cây um tùm trong cung, dùng hùng hoàng phấn hằng ngày để tránh việc kinh hách như này xảy ra."
Hoàng thượng nguôi ngoai phần nào, lời lẽ không nhanh không chậm: "Thôi được rồi, nàng cũng đã kinh hãi rất nhiều, thôi thì cứ về sớm nghỉ ngơi. Trẫm về trước đây, ngày mai trẫm có buổi tiết triều từ sớm, không thể chậm trễ."
Hoàng hậu cúi người hành lễ: "Hoàng thượng đi đường bảo trọng."
Hoàng thượng lên kiệu, người người khiên đi, khắp lục cung cũng bắt đầu kinh hãi, đến sáng ngày hôm sau đã bắt đầu bàn tán rầm rộ chuyện đêm qua.
Dung Hoa thức trắng đêm, trong lòng ngổn ngang những suy tư làm xao động không ngừng, thầm nghĩ tại sao trong cung lại có rắn? Kinh Trập xà xuất động, làm sao đang tiết Xử Thử lại có rắn được chứ? Mặc dù thời tiết ẩm thấp bắt đầu chuyển sang mưa ngâu kéo dài, nhưng tuyệt nhiên vẫn có hoài nghi rõ rệt.
Là ai đã ám hại chứ? Còn có người ganh tị đến mức thù hằn như vậy sao?
Còn ai thay mình hành động trắng trợn như vậy, không chỉ khiến Mi Trinh kinh động suýt nữa dẫn đến hư thai mà còn xém đoạt mạng nàng ta như thế?
Càng nghĩ đầu càng đau, nhưng dù sao cũng là điều tốt, không khéo có khi kẻ đó thay nàng giải quyết chuyện này.
Buổi thỉnh an hôm sau dĩ nhiên đã có chuyện để nói đến. Mi Trinh được cho phép vắng mặt, Cung Phi cũng trước nay không đến, vẫn là những gương mặt cũ nói chuyện với nhau.
Lệ Hằng hôm nay đến sớm, ngồi tại chính điện đưa mắt nhìn từng người từng người lác đác bước vào, xem thử trên gương mặt nữ nhân tựa hoa có còn sắc xuân tươi trẻ hay không. Chuyện Khánh Ý Cung có rắn gây náo loạn khắp nơi, hoàng thượng còn đích thân đến thăm chuyện, không thể xem nhẹ.
Đợi mọi người tập hợp đông đủ, Hoàng hậu mới bàn bạc đôi lời về chuyện tối qua. Lúc này Hoàng Diệp đang ngồi mân mê tách trà hoa thảo mộc, hoàn toàn tách biệt ra khỏi câu chuyện chung chung.
Rõ rành rành như vậy cơ mà, chắc chắn là bị hãm hại, chứ thời này làm gì có rắn chứ. Lệ Hằng vừa nhìn đã chẳng ưa, liền lên tiếng bóng gió: "Xem ra đại sự như vậy còn có người thơ thẩn thả hồn trôi theo mây, biết đâu được có phải là kẻ đứng sau cố tình?"
Hàn Thủy lúc này mới lên tiếng: "Chuyện không phải của mình, dỏng tai nghe được gọi là nhiều chuyện. Chuyện không phải của mình, xen vào giúp sức được gọi là bao đồng. Chẳng lẽ chuyện trong cung luôn luôn mặc định không nghe không quan tâm là người đó tàn nhẫn gây dựng âm mưu hay sao?"
Lệ Hằng không thể nói thêm được gì nữa, chỉ đành bào chữa: "Bổn cung không có ý đó, nhưng những lời của Nguyên Hoàng Tần nói ra đích thực là đang cố ý nhắm thẳng vào ta mà mỉa mai. Chuyện long thai bị đe doạ, tất nhiên là chuyện lớn của cả lục cung. Nếu như cái thai đó không còn, không chỉ bổn cung, Hoàng hậu hay Giang Hoàng Tần mà cả cô cũng không gánh nổi trách nhiệm đó."
Hàn Thủy lạnh lùng đáp lại: "Chuyện không liên quan thì thần thiếp không cần để ý. Cks trách thì trách Giang Hoàng Tần mang thai không kĩ, hà cớ liên lụy người xung quanh. Nói như vậy, kẻ hãm hại được thêm lợi lộc là đúng rồi."
Hoàng hậu lúc này nghe chẳng lọt tai nên mới nói ra một câu khiến người ta điêu đứng: "Các muội muội còn nói thêm lời nào nữa, đừng trách bổn cung cấm cung cho các muội sám hối."
Đợi không gian bớt huyên náo hẳn, nàng lại nói tiếp, với giọng nặng trĩu và uy quyền: "Bổn cung hôm nay nói ra những lời này điều tất yếu là cần các muội muội phải cùng bổn cung suy xét cho thật kỹ cùng với Giang Hoàng Tần bảo vệ long thai được hoàng thượng vô cùng kì vọng, chứ không phải ngồi đây lời ra tiếng vào cãi vã với nhau càng khiến cho bổn cung đau đầu và hoàng thượng thêm phiền lòng. Chúng ta đã không thể mang thai thì cũng nên góp sức cùng nhau để bảo vệ huyết mạch này của hoàng thượng. Cái thai này đặc biệt rất quan trọng nếu là sinh ra hoàng tử có thể được xem là hoàng tử đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ. Vì vậy, không thể có một phần sơ sót. Các muội nhớ cho thật kỹ, đừng bao giờ để bổn cung nhắc lại chuyện này, nếu không thì đừng có trách."
Tuyệt nhiên bây giờ không còn một ai có thể hó hé ra những lời nói nào gây tổn thương nhau nữa, chị biết mời em lặng lắng nghe những lời Hoàng hậu dạy bảo. Lệ Hằng vẫn chứng nào tật nấy, chẳng thèm để ý lời lẽ của Hoàng hậu vào trong đầu, cứ thảng nhiên ngồi uống một ngụm trà thảo mộc cho ấm bụng rồi lại đưa mắt nhìn ra bầu trời đang chuyển dần sang trưa. Trong lòng thầm nghĩ dường như đã sinh ra buồn chán, chỉ biết ngồi đó để giết thời gian, nàng chỉ muốn đứng dậy xin phép Hoàng Hậu để được hồi cung sớm. Và điều đó chắc chắn là không hợp lắm cho thời điểm hiện giờ, ai ai cũng biết hoàng hậu hiện tại đang rất nóng, tâm tư như một cái lò lửa đang cháy âm ỉ và bùng phát bất cứ lúc nào.
Ngồi trên Phụng vị cao chót vót trên tận mây xanh chỉ cần ra lệnh một tiếng thì hết thảy mọi người bên dưới đều cung kính lắng nghe và thêm phần sợ hãi.
Hoàng hậu nói tiếp: "Để tránh tình trạng mang đến điều không lành như đêm qua, bổn cung đã cho ra lệnh các thái giám và cung nhân chặt bỏ một số bụi rậm um tùm. Không chỉ trong Khánh Ý Cung mà còn tại các cung của các muội đang ở, đơn giản vì chỉ sợ một lần nữa hiện tượng rắn bò vào trong cung gây nguy hiểm đến tính mạng của các muội. Bổn cung cũng khó lòng ăn nói với hoàng thượng đàng hoàng."
Các phi tần cùng nhau đứng dậy rồi phủ phục dưới đất hành lễ, đồng thanh nói: "Đa tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương. Thần thiếp sẽ không bao giờ quên."
Lời lẽ như vậy chưa chắc là bày tỏ lòng thành kính, cũng chỉ là qua loa cho đúng lễ nghĩa, phép tắc.
Ngồi thêm một thời gian nữa cũng đến lúc bãi thỉnh an. Các phi tần lần lượt ra về. Hoàng Diệp và Bảo Trúc đi cùng nhau, gần được một đoạn thì Hoàng Diệp mới lại gần và thỏ thẻ: "Tỷ tỷ, chuyện hôm nay quả thực khiến muội cảm thấy nghi ngờ. Chắc chắn là Giang Hoàng Tần đã bị người ta hãm hại, chứ làm gì có chuyện phi lý như vậy xảy ra được cơ chứ? Muội lúc nãy ngồi nghe đã cảm thấy bất thường. Bây giờ nghĩ lại chắc chắn càng bất thường hơn nữa."
Bảo Trúc cũng tá hỏa, gương mặt lộ rõ vẻ sợ sệt và nói: "Tỷ cũng thấy như vậy Thời tiết bây giờ làm gì có rắn xuất hiện được chứ? Chẳng phải loài bò sát trong thời gian này thường bắt đầu sắp xếp để vào động ngủ đông hay sao?"
Hoàng Diệp trầm tư, mông lung suy nghĩ miên man về một điều gì đó rồi mới tiếp tục nói: "Muội chắc chắn điều này hoàn toàn là không thể xảy ra. Có người đã lên kế hoạch hãm hại chuyện Giang Hoàng Tần mang thai. Dĩ nhiên sẽ có rất nhiều người sinh lòng đố kỵ, chỉ muốn phá hỏng cái thai đó để bản thân là người được sinh ra hoàng tử đầu tiên sau khi hoàng thượng đăng cơ, vì điều này sẽ là hậu phương vững chắc cho chức vị cũng như quyền hạn của người đó trong cung. Cơ hội ngàn năm có một như vậy chắc chắn sẽ ra tay không thương tiếc."
Bảo Trúc vừa đi vừa thì thầm to nhỏ: "Cũng phải! Trước nay chuyện trong cung đâu phải cứ dễ dàng đoán là sẽ đoán ra được. Âm thầm thực hiện một cách tàn nhẫn như vậy chắc chắn là dã tâm rất lớn, chúng ta cần phải đề phòng hết thảy các phi tần trong cung. vì chưa chắc ai cũng đáng tin và không chắc ai cũng không có đủ động cơ để ra tay."
Cả hai cùng nhau đi được một đoạn dài. Bức tường thành cao màu đỏ gạch che hết cái nắng và cái gió từ bên ngoài thổi vào, đường đi dường như càng nóng hơn làm cho người khác thêm phần khó chịu.
Xa xa phía trước mặt là bóng dáng của một phi tần khác, lại gần mới rõ thì ra là Dung tần. Dung Tần nhìn thấy Hoàng Diệp và Bảo Trúc liền cúi người hành lễ: "Thỉnh an Hiền phi nương nương! Hiền phi nương nương vạn phúc kim an. Thỉnh an Thận Hoàng Tân nương nương! Thận Hoàng Tần nương nương vạn phúc kim an!"
Hiền Phi và Thận Hoàng Tần mỉm cười: "Được rồi. Miễn lễ. Muội đứng lên đi!"
Cả ba người vừa đi với nhau vừa tiếp tục trò chuyện, Dung Tần lựa lời nói: "Chuyện ban nãy thật sự khiến thần thiếp kinh hãi, nếu không may mắn bị độc xà cắn phải không biết có toàn mạng sống sót hay không."
Hoàng Diệp cười: "Ở hiền gặp lành thôi. Chắc chắn chỉ cần sống cho tốt thì mọi điều thiện đều xảy ra."
Dung Tần Quyên Cơ e thẹn, vừa đi vừa đưa mắt nhìn bức tường thành, nói: "Trong cung đâu phải cứ ở hiền gặp lành là sẽ gặp được những điều tốt đẹp. Thử nghĩ mà xem, càng ăn ở hiền lành càng bị người ta ức hiếp và chà đạp, càng không thể ngẩng đầu lên nổi. Chỉ có cái ác, cái hắc hóa mới giúp ta vực dậy khỏi đống bùn lầy, làm gì có chuyện sống an nhàn tự tại đến hết cuộc đời này được chứ?"
"Cũng phải. Trong cung gió tanh mưa máu, chẳng trách bản thân cũng chẳng trách lòng người. Biết bao nhiêu người dùng mạng sống của người khác để lót đường, dùng máu của người khác để tắm rửa sạch sẽ cho bản thân mình chứ?"
Hoàng Diệp nói ra lời này, dù biết có phần chua chát cay nghiệt nhưng vẫn phải nói ra để xem thử Dung Tần có thể đối đáp lại như thế nào.