Suốt triều đại đương thời của Hoàng đế chỉ được phép lập một Hoàng hậu. Nếu hoàng hậu này băng thệ, được quyền lập kế hậu trị vì.
Có quyền lực tối thượng trong hậu cung, nhưng vẫn phải chu toàn theo ý chỉ của hoàng thượng.
Điều kiện để xác lập Hoàng hậu:
- Bắt buộc phải là Thượng Tam Kỳ An Giai ( Nhất Giai, Nhị Giai, Tam Giai), không có trường hợp ngoại lệ. Tuyệt đối không đãi ngộ với An Thượng Sứ Giai Kỳ, tức ngoại tộc, ngoại quốc.
- Trước đó phải có tước vị Quý Phi trở lên. Không có trường hợp ngoại lệ.
- Có chỗ dựa vững chắc ở tiền triều và hậu cung.
- Được hoàng thượng sủng ái ( không bắt buộc).
✿ Hoàng Quý Phi ( 2): Chính phẩm, đồng vị phó hậu.
Chỉ có thể lập hai Hoàng Quý Phi, cũng có thể xảy ra trường hợp ngoại lệ.
Có quyền hành bậc nhất trong hậu cung, chỉ xếp sau Hoàng hậu.
✿ Đại Quý Phi ( 3)
Chỉ có thể lập hai vị Đại Quý Phi, tuy nhiên vẫn có trường hợp ngoại lệ.
Từ đây trở xuống được xem là thiếp thất, không phải cao quý nhất trong hậu cung, nhưng vẫn có tôn ti trật tự.
✿ Quý Phi ( 3)
Chỉ có thể lập ba người, tuy nhiên vẫn có trường hợp ngoại lệ.
Là tước vị cao nhất có thể đạt được từ lúc mới vào phủ. Tuy nhiên, vẫn có thể được phong vị từ các cấp nhỏ hơn.
✿ Phi ( 5)
Có thể lập nhiều hơn năm vị Phi như đã chỉ định, tuy trước nay chưa có trường hợp ngoại lệ.
Từ đây trở lên có thể làm chủ một cung.
✿ Hoàng Tần ( 5)
Có thể lập nhiều hơn năm vị Hoàng Tần như đã chỉ định.
✿ Tần ( 6)
Có thể lập nhiều hơn sáu vị Tần như đã chỉ định.
Đây là tước vị cao nhất khi được tuyển tú nhập cung, dành cho những người có địa vị cao và danh gia vọng tộc.
Hoàng Diệp dọn đến Chung Phúc Cung cũng là lúc trời đã chập tối.
Nàng ta hít một hơi thật sâu, cầm lấy cây quạt đính ngọc bích lên quạt vài cái.
"Nhân Tâm, ngươi đi thắp nến lên cho sáng sủa, lấy thêm một ít ngải đốt cho khói bay khắp phòng, vừa tránh muỗi đốt, vừa tránh khỏi những thứ dơ bẩn!"
Nhân Tâm dạ ran, liền đốt ngay. Hoàng Diệp cũng cho người đem ghế ra bên ngoài sân, gió thổi vi vu làm xôn xao rặng tre phía tây bắc cung.
Ngày mai diện kiến Thái hậu, quả thật nàng không biết nên làm thế nào.
Chớp mắt đã đến.
Rạng sáng hôm sau, trước tiên phải thỉnh an Thái hậu. Trên đường đi, Hoàng Diệp gặp được Quyên Cơ, bây giờ là Dung Tần.
"Thỉnh an Thận Hoàng Tần!"
Nàng ta cúi người hành lễ, yểu điệu như cành liễu rung rinh trong gió. Quạt nhẹ chiếc khăn tay ra sau, Thận Hoàng Tần liền nói: "Miễn lễ! Tỷ muội ta quen biết nhau từ trước, cần gì phải khách sáo hành lễ nghĩa?"
Dung Tần khẽ cười: "Thận Hoàng Tần nói phải!"
Hoàng Diệp lại lên tiếng hỏi: "Thường ngày ta thấy tỷ đi chung với Cung Phi, hôm nay không thấy tỷ ấy?"
Dung Tần chán nản lắc đầu: "Không hiểu sao tỷ ấy lại bệnh rồi, chắc do lạ chỗ nên thân khí không tốt!"
Hoàng Diệp hoà nhã, chỉ nhỏ nhẹ đùa: "Chắc tỷ ấy quên đốt ngải rồi!"
Cả hai cùng đi đến Từ Ninh Cung, bàn chuyện phím từ việc chỗ ở đến cảm xúc trong lòng.
Vừa đến Từ Ninh Cung, Hoàng Diệp lại thấy Giang Tiệp Dư và Hoàng hậu Dung Hoa đứng sẵn.
"Thỉnh an Hoàng hậu nương nương, chúc Hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an!"
Dung Hoa cười, nhắc nhẹ Giang Tiệp Dư cũng phải hành lễ.
Giang Tiệp Dư khụyu gối: "Thỉnh an Thận Hoàng Tần nương nương! Thỉnh an Dung Tần nương nương!"
Dung Tần ôn nhu nói: "Hoàng hậu nương nương và Giang muội đây đến sớm như vậy quả thật rất có lòng!"
Dung Hoa thuận miệng nói: "Đến sớm không quan trọng, quan trọng là ở tấm lòng có thật tâm hay không mà thôi! Biết đâu được vài người ngụy biện, đến sớm lấy lòng chứ không phải tận dưỡng báo hiếu, giả vờ quan tâm!"
Dung Tần đáp: "Hoàng hậu nương nương nói vậy là khích bác thần thiếp hay sao? Thần thiếp cũng đến sớm hơn người khác, e là cũng bị cho là không thật lòng!"
Hoàng Diệp mỉm cười, chỉnh lại cây trâm bạc trên tóc, lại nhìn sang Giang Tiệp Dư đang nghênh ngang ra mặt:
"Muốn nói thì cứ mở lời, vênh lên như vậy ai xem đây?"
Giang Tiệp Dư giật mình, định lên tiếng thì Dung Hoa lại nói: "Muội định toan tính chuyện lặt vặt với nàng ấy sao? Không xứng đáng đâu, còn làm mất tình tỷ muội!"
Hoàng Diệp đến trước vài bước, nói: "Hoàng hậu nương nương thứ lỗi, nhưng thần thiếp phải nói điều này. Thần thiếp cho rằng hoàng hậu nương nương đang bảo vệ cho Giang Tiệp Dư! Thần thiếp không toan tính lặt vặt, chỉ là dạy dỗ lại nàng ta mà thôi!"
Hoàng hậu chỉ tay thẳng mặt Hoàng Diệp, ánh mắt hổ phách toả ra sát khí u uất: "Ngươi, ngươi không biết trời cao đất dày là gì sao? Còn dám ở đây khi quân phạm thượng? Bổn cung là hoàng hậu của Đại An, chưa đến lượt ngươi quản lí!"
Hoàng Diệp mỉm cười hoà nhã, lạnh lẽo nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng ta, tức thì không lay động. Nàng nói:
"Thần thiếp đã xin thứ lỗi từ trước rồi! Vả lại thần thiếp không có gì sai cả! Người là hoàng hậu, dĩ nhiên cao quý, lại đi bao che cho Giang Tiệp Dư không biết ứng xử đúng mực!"
Dung Hoa trợn mắt: "Ngươi!..."
Dung Tần cười cợt châm chọc vài câu: "Hoàng hậu nương nương, đích thân người đã làm rạn nứt tình tỷ muội đó! Chưa gì lại nhốn nháo lên như thế, không có khí chất mẫu nghi thiên hạ rồi!"
Hoàng Diệp biết bản thân đã quá đà, cúi đầu khuyên bảo: "Hoàng hậu nương nương bớt giận! Không khéo làm bẩn đi phụng vị đáng kính, vốn dĩ là thuộc về tay Thục Đoan Hoàng Quý Phi!"
Hoàng hậu Dung Hoa liền biến sắc, khẩu hình méo xệch, rõ không vui: "Xem ra các người vẫn còn lưu luyến Ba Lâm Cơ Hoàng thị, không xem ta ra gì!"
Hoàng Diệp định lên tiếng, nhưng Bảo Trúc và những người khác đã đến đông đủ.
Lúc này, từ trong cung, có một tỳ nữ chạy ra.
"Thái hậu đã chuẩn bị xong, mời các chủ tử nương nương vào bên trong điện ngồi!"
Dòng người trang nghiêm bước vào, liền phủ phục dưới đất hành lễ: "Thỉnh an Thái hậu!", Dung Hoa: "Thỉnh an hoàng ngạch nương!"
Thái hậu tươi cười, dường như thêm phần sắc khí: "Ngồi đi!"
Đợi các nương nương ngồi ngay ngắn lại, Thái hậu, vẫn sắc mặt ban nãy ôn hoà nói:
"Các con bây giờ đã là một thế hệ mới trong cung này, dĩ nhiên danh phận có cao có thấp! Tuy nhiên, vườn hoa nào cũng có trăm loài đua nở, ai gia không muốn bất kì bông hoa nào héo úa đương lúc xuân thì!"
Các nương nương gật đầu, nhưng mỗi người một cảm xúc riêng biệt. Nếu như Hoàng Diệp hờ hững, thì Bảo Trúc lại một lòng lắng nghe. Nếu như Lệ Hằng tỏ ra mười phần rực cháy, hống hách thì Hàn Thủy lại chìm xuống với biểu cảm lạnh lẽo.
Dung Hoa lại mỉm cười hoà thuận, cố ra dáng một vị hoàng hậu nhu mì, thục đức:
"Chúng con biết rõ hoàng ngạch nương sau khi Tiên đế mất thì vô cùng buồn bã, hôm nay người tràn đầy sức khí, cũng an tâm hơn!"
Mi Trinh lảnh lót theo điệu mà nói: "Hoàng hậu nương nương nói phải, thần thiếp thấy Thái hậu là bông hoa đẹp nhất trong Tử Long Thành!"
Thái hậu giương mắt nhìn lên cao, khẩy cười một cái. Không biết là cười vì được khen một cách ngây ngô như vậy, hay là chế giễu kẻ chỉ biết nịnh bợ theo chiều gió thổi qua loa.
"Dung Hoa, ai gia nhớ rõ ngày trước tuyển tú được chín người, ngoại trừ Thục Đoan Hoàng Quý Phi, sao nay lại thiếu mất một người?"
Hoàng hậu bộc trực nói: "Dạ, Cung Phi đang bệnh. Muội ấy đã xin phép được miễn buổi thỉnh an ngày hôm nay!"
Thái hậu trầm tư, biểu hiện rĩ rệt vẻ chán nản, nói luôn: "Cô ta thật sự bị bệnh, hay là cố tình không đến thỉnh an ai gia? Dù gì đây cũng là ngày đầu tiên hậu cung tụ tập đông đủ thỉnh an sau khi Hoàng đế đăng cơ, làm như vậy thật khiến ai gia cảm thấy chạnh lòng!"
Dung Hoa gượng gạo cười: "Hoàng ngạch nương, con nghĩ muội ấy không phải cố tình khiến cho người buồn!"
Thái hậu cười trừ một tiếng, lấy cốc trà đang phả khói lên húp vài ngụm. Các nương nương bên dưới trầm lặng không dám ho he một tiếng.
Nghi Quý Phi hất mặt, cho người đem lên một cặp vòng tay được chiết tác từ vàng ròng nguyên chất. Vòng tay này nguyên là cống phẩm cực kỳ trân quý từ Lang Nam Bạch Đan Quốc.
Lang Nam Bạch Đan vốn nổi tiếng về phỉ thúy tốt, nhưng có một đôi như vậy rất hiếm thấy.
Đôi vòng đắt giá này được phụ thân của huynh trưởng Thuận Nghiêng Ô Tấn Hạch Nghêu ban tặng, nàng hiểu huynh ấy yêu thương mình, nhưng không thể không khôn ngoan tặng cho Thái hậu để lấy lòng, tạo thế đứng vững chắc trong hậu cung.
Một chuỗi phí thủy biếc xanh lớn nhỏ bằng nhau, càng thêm quý giá ở chỗ phỉ thúy không lẫn tạp sắc, màu sắc của bích tựa gió thoảng lay động làn nước biếc long lanh in màu thanh thiên.
Dường như khi soi dưới ánh mặt trời, từng đường vân như ánh bạch quang ngân, tựa như lông chim khổng tước rung rinh bay trong không trung vô tận, mang đến cảm giác thoát tục, khoan khoái.
Nhờ bích phỉ thúy sắc u trầm, nên đặc biệt kết hợp với vàng đỏ khảm thêm kim diệp bao quanh hạt ngọc châu, mỗi viên phỉ thúy được mạ vàng thật mỏng hình giống như cúc hoa, ý nghĩa trường thọ sung túc, càng tăng thêm phần độc đáo.
Thái hậu càng ngắm càng mê, thế gian hiếm khi thấy vẻ đẹp tinh xảo đến như vậy.
Nghi Quý Phi đứng lên, cúi đầu tâu lên Thái hậu:
"Thần thiếp có một chút quà mọn cố tình biếu tặng cho Thái hậu, mong Thái hậu không chê cười thần thiếp!"
Thái hậu vui lòng cho người nhận lấy, liền đeo ngay lên tay. Hàng ngoại nhập có khác, càng tôn vẻ cao quý của nữ nhân chức trọng đứng đầu hậu cung lẫn tiền triều Đại An.
"Ai gia cảm thấy rất đẹp. Con mắt của con rất có khiếu thẩm mỹ đó, Nghi Quý Phi!"
Nghi Quý Phi nhoẻn miệng cười, cả gương mặt như toát ra hào quang bừng sáng lay động: "Đa tạ Thái hậu!"
Hoàng Diệp như mất tập trung khi nhìn Nghi Quý Phi, cô ta sau khi nhập cung lại ngày càng xinh đẹp, mảnh hồn xuân tăng thêm ba bốn phần, phong thái lại cao quý ngút ngàn.
Thái hậu bèn hỏi: "Còn các con thấy sao?"
"Chúng thần thiếp vô cùng ấn tượng! Cặp vòng tay vô cùng xinh đẹp, rất phù hợp với Thái hậu!"
Các nương nương đồng thanh trả lời như một cái máy được lập trình sẵn. Trong cung là vậy, dù có ưng ý hay không cũng buộc theo khuôn mẫu, phá lệ ắt rủi ro.
Hoàng Diệp lại cảm thấy chiếc vòng không đẹp, tinh xảo thì có nhưng bảy phần diêm dúa, người cao tuổi không thích hợp đeo lên tay, không khéo làm mất vẻ thâm thúy, trưởng thành đã sẵn có.
Mặt trời đã cao khỏi bức tường thành của Từ Ninh Cung. Ánh nắng hanh khô của mùa thu chỉ tăng vẻ ấm áp, không hề khiến người khác nóng bức hay khó chịu.
Hoàng Diệp về đến Chung Phúc Cung cũng là lúc giữa trưa.
Đi dọc tường thành đỏ mảng bị bào mòn theo năm tháng trôi qua. Tuy có sơn sửa lại cẩn thận, nhưng vẫn không che đậy được hiện thực phũ phàng in hằn lên qua bao lớp.
Lâm Tịnh Nhu lúc này đang ngồi chễm chệ trên giường, khâu đi khâu lại chiếc khăn tay thêu hình đôi uyên ương bằng chỉ bạc.
Nàng chậm rãi từng đường kim mũi chỉ, cơ hồ chỉ mua vui cho khuây khỏa thời gian.
"Dung Tần nương nương giá đáo!"
Tiếng thái giám mạnh mẽ vang lên khiến nàng ta chú ý, tức thì dẹp sang một bên.
Dung Tần uyển chuyển bước vào, mỉm cười hành lễ: "Thỉnh an Cung Phi nương nương!"
"Muội ngồi đi! Không cần phải hành lễ thận trọng như vậy!"
Cung Phi cố kiếm chi được cái giọng khàn khàn yếu ớt, tỏ vẻ mệt mỏi.
Dung Tần thản nhiên nói: "Lúc sáng tỷ tỷ giả vờ bệnh để không đến thỉnh an, bị Thái hậu không thích rồi đó!"
Cung Phi cười, trở nhẹ tấm thân đang dựa chặt vào bức tường lạnh lẽo, nói: "Không thích thì sao chứ, dù sao ta cũng không thích bà ta! Đến xem bộ dạng ấy thật sự không thích chút nào!"
Dung Tần hoảng sợ thỏ thẻ: "Ấy chết! Tỷ nói như vậy, người ngoài nghe được sẽ không hay!"
Cung Phi im lặng một hơi, rồi lại hỏi: "Nhìn muội có vẻ không ổn! Sáng nay đã xảy ra chuyện to tát gì hay sao?"
Dung Tần nén nỗi bất an, thở dài ngao ngán: "Chẳng qua là cãi vã chuyện nhỏ nhặt với Hoàng hậu! Không bên nào chịu nhường bên nào cả!"
Cung Phi tiếp tục: "Gồm có những ai?", rồi chớp mắt nhìn nhìn lảng sang chỗ khác.
"Gồm có muội, Thận Hoàng Tần, Giang Tiệp Dư và Hoàng hậu!"
Dung Tần phủi phủi bộ y phục, bộc trực trả lời.
Cung Phi cũng không muốn tìm hiểu thêm, chỉ bàng quan nói: "Trong cung là thế, lúc nào chẳng có thị phi? Nữ nhân đấu đá tranh giành lẫn nhau là thường sự rồi, chỉ cãi vã như vậy chỉ là bước khởi đầu mà thôi!"
Cung Phi hít không khí cho căng lồng ngực, nói tiếp: "Muội cứ đợi mà xem, rồi sẽ còn nhiều chuyện khủng khiếp hơn nữa..."
Về phần Thái hậu, sau buổi thỉnh an lại vào tẩm điện chải chuốt mái tóc đã pha muối tiêu, cười với thị nữ thân cận:
"Ây da, Nghi Quý Phi đó quả thật rất biết cách lấy lòng!"
"Thái hậu nói phải, tặng cho người một cặp vòng quý giá như vậy không phải chuyện đơn giản! Nghe nói phong thủy Lang Nam Bạch Đan Quốc vô cùng thuận lợi, nhưng hy hữu lắm mới tạo nên một kiệt tác như vậy!"
Thái hậu bâng quơ suy nghĩ, lại mỉm cười khoái chí: "Nữ nhân có hiếu như vậy rất khó kiếm! Để sau khi Hoàng đế tiết triều xong, ta sẽ cho gọi đến bàn bạc kĩ lưỡng, tặng cho nó món quà nào đó thật ý nghĩa mới được!"
Thị nữ tò mò: "Nô tỳ không hiểu, Nghi Quý Phi đó tặng quà cho Thái hậu là đúng rồi, vậy Thái hậu hà cớ gì phải tặng lại dù chỉ là một thứ bất kì?"
Thái hậu cười, vẫn nụ cười bí hiểm mà phán: "Rồi ngươi sẽ hiểu ngọn ngành mà thôi!"
Dung Hoa đã trở về điện, lại ngồi suy ngẫm một thời gian dài.
Dù gì nàng ta cũng đã một tay hại chết Thục Đoan Hoàng Quý Phi, chiếm lĩnh được ngôi vị Hoàng hậu, tuy nhiên vẫn còn cảm giác khó chịu không thể không suy nghĩ kĩ càng.
Tuy đã làm nên chuyện, xoay chuyển được tình thế, nhưng Đại a ca vẫn còn sống và được các Thái Phi nuôi dưỡng cẩn thận, sẽ có ngày chiếm đoạt long vị trước mặt hài tử của nàng ta.
Bây giờ, cách tốt nhất là tiêu diệt tận gốc mối hiểm họa đang rình rập, có như thế mới vững tay co.
Chưa hết, Hoàng hậu đang ngẫm nghĩ đến Hiền Phi Ô Lạp Nan Các Bảo Trúc, nàng ta và nàng lúc ở phủ Minh thân vương đều là Trắc phúc tấn, ngang vai ngang vế với nhau. Bây giờ một người lên làm mẫu nghi thiên hạ, một người đứng ở hàng Phi vị, không thể không suy tính.
Hoàng hậu sợ sẽ bị Bảo Trúc mưu tính lật đổ, rồi chiếm đoạt phụng vị như cách nàng ta đã làm với Hoàng Quý Phi lúc trước.
Cách tốt nhất là phải ra tay càng sớm càng tốt, triệt tiêu luôn những kẻ cản đường.