Hậu Cung Như Ý Truyện

Chương 33



Cánh tay nhỏ của Vĩnh Hoàng chạm vào khuôn mặt mềm mại chứa đầy xúc cảm của Như Ý, Như Ý hoan hỉ nói: “Vĩnh Hoàng, có con bên cạnh ta, ta liền thấy vui vẻ”
Vĩnh Hoàng cười lộ ra hàm răng không chỉnh tề: “Ta tới chỗ này, nương nương thấy vui vẻ, ta cũng thấy vui vẻ cho nên ta mới không chọn Tuệ nương nương”
Như Ý ôn nhu cười nói: “Nếu con gọi không quen thì cũng có thể gọi ta là Nhàn nương nương, dù sao cũng đều giống nhau. Ta sẽ đối đãi tốt với con như ta sinh con ra cũng giống như mẫu thân Triết phi của con”.
Vĩnh Hoàng mở to đôi mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Nhàn nương nương, ta chọn nương nương bởi vì nương nương đối đãi tốt với ta nhưng vì sao nương nương lại muốn chọn ta chứ?”
Như Ý lẳng lặng nhìn hắn, hắn sớm cô đơn lẻ loi hiu quạnh, hắn mất đi mẫu thân che chở, trông hắn thật bướng bỉnh so với độ tuổi của hắn. Như Ý cũng không gạt hắn: “Bởi vì ta lẻ loi không có con, Vĩnh Hoàng lẻ loi không có mẫu thân. Chúng ta đều lẻ moi cho nên muốn tựa vào nhau, giống như mùa đông, hai người không ấm áp nhưng nếu dựa vào nhau thì sẽ thấy ấm áp”.
Vĩnh Hoàng có chút suy nghĩ gật đầu: “Ta hiểu rồi, ta thấy ấm áp với nương nương, nương nương cũng vậy cho nên hôm nay Hoàng thượng bảo ta chọn lựa, ta mới chọn nương nương”. Hắn thấp giọng nói: “Lúc trước Tuệ nương nương chưa bao giờ để ý đến ta cho nên hôm nay dù Tuệ nương nương muốn ta, nói thích ta nhưng ta cũng sẽ không thích Tuệ nương nương”.
Như Ý lại cười nói: “Hài tử ngoan lắm, ta nói gì con đều hiểu rõ, như vậy về sau không cần sợ điều gì, cứ thanh thản ở nơi này với ta là được rồi”
Hai người đang nói chuyện thì A Nhược chạy vào trong nói: “Nương nương, Hải thường tại đến”.
Như Ý vội vàng cho Hải Lan bước vào, Hải Lan vừa đến liền cười nói: “Nghe nói tỷ tỷ mới có được con trai cho nên muội mới vội đến đây xem, chúc mừng tỷ tỷ”.
Như Ý cười nói: “Đại hỉ. Ai cũng không nghĩ ta đột nhiên bị triệu đi như vậy lại có được phúc khí này”.
Hải Lan sai Diệp Tâm đặt xuống hai tấm vải nói: “Chỗ của muội cũng không có đồ tốt gì mà chỉ có hai tấm vải này dành cho Đại a ca làm xiêm y mà thôi”.
Như Ý vừa chớp mắt, Vĩnh Hoàng liền hiểu rõ: “Đa tạ Hải nương nương”.
Hải Lan cười nói: “Đúng là một hài tử hiểu biết, khó trách tỷ tỷ thích con”.
Như Ý cười dài nói: “Nếu thích trẻ con như vậy thì mau nhanh chóng sinh một đứa đi”.
Nụ cười trên môi Hải Lan chợt dừng lại, lát sau nàng ảm đạm nói: “Cho dù muội có con thì cũng không thể tự mình nuôi nấng được. Thuần tần có vị phân cao như vậy mà cũng không chạy thoát được khổ sở này, muội còn có thể sao? Nếu mẫu tử sinh ly thì thà rằng không có con còn hơn”. Nàng miễn cưỡng cười: “Huống chi muội còn chưa lo được muội thì nói chi có thể lo ai được chứ?”.
Như Ý bị sầu não phiền muộn của nàng ảnh hưởng, miễn cưỡng cười ôm lấy Vĩnh Hoàng nói: “May mắn nay đã có Vĩnh Hoàng ở đây, ngày sau cũng thấy tốt hơn rồi”.
Hải Lan thoáng vui mừng: “Đúng vậy. Có A ca bên cạnh thì bất cứ ai cũng không dám tùy ý khi dễ tỷ tỷ”.
Hai người đang nói thì bỗng nhiên bên ngoài náo nhiệt cả lên, Như Ý liền đi ra ngoài thì thấy chủ sự thái giám Tần Lập ở Nội vụ phủ đưa theo một vị nhũ mẫu cùng mười mấy thái giám đang ôm đống gì đó đi đến. A Nhược ở bên ngoài châm chọc khiêu khích nói: “Ai gia! Ngọn gió nào đưa Tần công công tới đây vậy, nhiều người đến như vậy làm cái gì chứ?”
Tần Lập đầy mặt tươi cười, hận không thể lộ tức giận ra ngoài, nói: “Nhàn phi nương nương có Đại a ca cho nên trong cung có mua thêm vài thứ, người Nội vụ phủ vội vàng chọn vài thứ tốt để mang đến đây”. Hắn dứt lời liền thăm dò: “Nhàn phi nương nương và Đại a ca đâu rồi, ta muốn đi thỉnh an?”
A Nhược lấy thân người cản lại, không khách khí nói: “Không dám làm phiền ngươi đến đây, lúc trước ngươi nói Diên Hi cung chúng ta còn nợ Nội vụ phủ các ngươi một nghìn lượng bạc cơ mà”.
Tần Lập có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười làm lành: “A Nhược cô nương, ngày đó ta uống say nói mê sảng mà thôi, tỷ tỷ đừng để trong lòng!”
A Nhược chống nạnh hét lên: “Tỷ tỷ? Ai là tỷ tỷ của ngươi? Ta chưa nói ngươi đã dám cắt xen ngân lượng của Diên Hi cung này đấy, mấy thứ ngươi đưa đến đây chúng ta cũng không dám nhận, chúng ta trả cho nợ nần của Tần công công ngươi đấy! Ta còn muốn đi đến tìm Tổng quản đại nhân Nội vụ phủ hỏi một câu, có phải Diên Hi cung có nợ nần hay không?”.
Tần Lập sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, liên tục thở dài xin tha: “Cô cô ơi, cô cô tốt bụng ơi, cô cô tha cho ta đi. Lúc đó ta chỉ nói bậy mà thôi”.
Nhị Tâm thấy A Nhược làm khó bọn họ, đang muốn ra ngoài khuyên nhủ thì Như Ý xua tay, nhẹ giọng nói: “Người Nội vụ phủ không biết nhìn xa trông rộng, A Nhược làm ồn ào cũng tốt”.
Hải Lan cười nói: “Hai tháng nay chúng ta đã chịu đủ ủy khuất rồi”.
Tần Lập xin tha một hồi lâu thì A Nhược mới dịu dàng một chút, lát sau Tần Lập mới nói: “Bây giờ Đại a ca đã về bên cạnh Nhàn phi nương nương cho nên nhũ mẫu Tô ma ma cũng sẽ được chuyển từ A ca sở về Diên Hi cung để chăm sóc Đại a ca”
Người bên ngoài nghe thấy liền biết là chuyện tốt nhưng Đại a ca bỗng nhiên giật mình một cái, vội rụt lui vào trong lòng Như Ý. Như Ý lập tức hiểu rõ: “Nhũ mẫu của con không đối đãi tốt với con sao?”.
Vĩnh Hoàng cúi đầu một lát, nước mắt xuất hiện bên trong đôi mắt nói: “Ta nghĩ không hiểu, ta với nô tài khác nhau nhưng Tô ma ma theo ta lâu như vậy vì sao lại đối đãi ta như nô tài chứ? Bỏ đói ta, làm cho ta thấy lạnh”.
Như Ý trầm thấp nói: “Con người ta vì ích lợi thì lòng người sẽ thay đổi, chỉ có thân tình mới không thay đổi”. Nàng kéo tay Vĩnh Hoàng qua nói: “Đi nào, ta cũng muốn đi nhìn xem nhũ mẫu của con là người như thế nào”.
Như Ý đưa Vĩnh Hoàng từ Noãn các đi ra chính điện ngồi xuống, chỉ thấy một nữ nhân ba mươi tuổi từ đám người đi ra, thấy Vĩnh Hoàng liền vui vẻ ra mặt, nói: “A ca tốt của ta, hóa ra là A ca đến đây rồi, khiến cho ma ma tìm A ca nãy giờ”.
Nhị Tâm nhíu mi nói: “Ngươi là người nào, ở đâu tới, sao thấy Nhàn phi nương nương không thỉnh an chứ?”.
Nhũ mẫu kia hoảng sợ, nhìn Như Ý, vội cười làm lành nói: “Nhàn phi nương nương vạn phúc, nô tỳ là nhũ mẫu Tô ma ma của Vĩnh Hoàng”.
Như Ý lập tức nhíu mày nói: “Cái tên Vĩnh Hoàng này mà ngươi cũng gọi được sao? Không có phép tắc quy củ gì cả”.
Nhũ mẫu kia ngẩn người ra, vội sửa lời nói: “Đại a ca”.
Như Ý thấy nàng sửa lời cũng nhanh, thản nhiên nói: “Ngươi đã chiếu cố Đại a ca nhiều năm, về sau chắc ngươi còn vất vả hơn”.
Tô ma ma cười nói: “Nô tỳ đã chăm sóc Đại a ca từ thuở nhỏ cho nên cái gì Đại a ca cũng nghe nô tỳ. Ngày sau nếu Nhàn phi nương nương muốn quản giáo Đại a ca, cứ nói nô tỳ, nô tỳ sẽ quản giao thay nương nương”.
Như Ý biết nhũ mẫu của Vĩnh Hoàng là Tô ma ma từ nhỏ đã chăm sóc hắn cho nên nàng ta mới kiêu căng như vậy, cậy già lên mặt cho nên Như Ý giận dữ nói: “Nếu ngươi có thể quản giáo Đại a ca thì sao việc áo cơm của Đại a ca không chu toàn, Đại a ca bị thương ngươi đều không biết? Ngươi nói cho bổn cung nghe, vì sao mùa đông năm trước Đại a ca bị nhiễm phong hàn hai lần? Vì sao bệnh kéo dài hai tháng mà không khỏi hẳn? Nếu không phải vì các ngươi lơ là thì Đại a ca sẽ không đáng thương như vậy!”.
Tô ma ma cậy vào thân phận chính mình, liền quật cường nói: “Đại a ca bị nhiễm phong hàn là do Đại a ca ham chơi, không chịu mặc nhiều y phục, lại không chịu ngoan ngoãn uống thuốc. Tuy rằng nô tỳ ở bên cạnh chăm sóc nhưng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc Đại a ca được”.
Vĩnh Hoàng dựa sát vào người Như Ý, thần sắc đau khổ đến sợ hãi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Mẫu thân, không phải như vậy”.
Như Ý đột nhiên ngẩn người ra: “Vĩnh Hoàng, con gọi ta là cái gì?”
Thanh âm Vĩnh Hoàng tuy nhẹ nhưng lại cực kiên định, hắn lập lại một tiếng, nhìn ánh mắt Như Ý kêu: “Mẫu thân”.
Đáy lòng Như Ý mềm nhũn, một tiếng gọi nhẹ như vậy mà lại khiến nàng thấy ấm ngực. Nàng siết chặt tay Vĩnh Hoàng, vì một tiếng “Mẫu thân” này, chưa bao giờ có người gọi nàng là “Mẫu thân” cho nên bất cứ chuyện gì, nàng cũng đều có thể vứt bỏ ra ngoài. Tô ma ma đứng lên nói: “Đại a ca, tuy rằng A ca là chủ tử, có thể nói ra lời không có lương tâm như vậy nhưng Đại a ca ăn huyết nhục của nô tỳ mà lớn lên cho nên Đại a ca cũng không thể mở mắt nói dối như vậy được! A ca ngài…”
Tâm tư Như Ý trầm xuống, đem chén trà trong tay lập tức đổ ra ngoài, Như Ý lạnh lùng nói: “Tam Bảo, Tiểu Phúc Tử! Đem loại nô tài coi rẻ chủ thượng này ra ngoài, lập tức đánh ba mươi trượng cho bổn cung, đánh xong đuổi ra khỏi cung, không cho người này hầu hạ Đại a ca!”
Tam Bảo lập tức đáp ứng một tiếng, cùng Tiểu Phúc Tử lôi nàng ra bên ngoài.
Như Ý lại nói: “Hành hình trước mặt đám cung nhân trong viện cho bổn cung, phải cho mọi người biết phản bội chủ thượng khi dễ chủ thượng sẽ có kết cục gì!”
Tô ma ma kia vừa bị lôi ra ngoài, trong miệng vẫn còn kêu oan, bản trượng liền đánh xuống vài cái thì Tô ma ma lại xin khoan dung. Như Ý kéo tay Vĩnh Hoàng đứng ở ngoài hành lang, nhìn máu đỏ trên người Tô ma ma dính lên bản trượng, bản trượng dùng lực đánh xuống lại đụng tới da thịt gân cốt liền phát ra thanh âm va chạm nặng nề. Như Ý trầm giọng nói: “Vĩnh Hoàng, đừng sợ! Con cứ nhìn đi, nhìn đám người kia đã khi dễ con phải chịu hình phạt gì!”

Bản trượng đánh được hai mươi cái thì Tô ma ma dần dần không nói nên lời, chỉ còn nằm sấp xuống đất mà nức nở. Vết máu nhiễm đỏ xiêm y của thị, mỗi một trượng đánh xuống đều khiến cho máu đỏ tươi tung tóe cả lên. Vĩnh Hoàng nhìn có chút sợ, lắc nhẹ tay Như Ý nói: “Mẫu thân còn muốn đánh sao?”
Thanh âm Như Ý vững vàng không chút tia gợn sóng, nắm chặt tay Vĩnh Hoàng nói: “Vĩnh Hoàng, con phải nhớ kỹ, người ta gieo nhân gì thì phải gặt quả đó. Lúc bọn họ khi dễ con thì phải biết sẽ có lúc kết cục thế này, cho nên nếu nàng ta chịu không nổi mà bị đánh chết thì đó cũng là kết cục mà nàng ta phải nhận. Con hiểu rõ chưa?”.
Vĩnh Hoàng gật đầu, ánh mắt lóe lên một tia trầm ổn cùng kiên nghị, yên lặng đứng ở bên cạnh Như Ý cho đến khi buổi hành hình hoàn tất. Như Ý thấy bọn họ lôi Tô ma ma ra ngoài, trên mặt đất chỉ còn lại một vũng máu đỏ sậm, liền cất cao giọng nói: “Các ngươi phải nhớ cho kĩ, Đại a ca từ nay về sau là con nuôi của bổn cung, là đứa con duy nhất của bổn cung. Ai dám khinh mạn Đại a ca thì cũng như khinh mạn bổn cung, Tô ma ma là một ví dụ!”
Mọi người đồng thanh đáp ứng một tiếng, Tần Lập canh giữ đứng một bên, đầy mặt sợ hãi kinh hoảng, rốt cuộc cũng chịu không nổi liền quỳ xuống, cầu xin: “Nhàn phi nương nương tha mạng. Nhàn phi nương nương tha mạng”.
Như Ý cười lạnh một tiếng: “Mạng chó của ngươi bổn cung còn không muốn lấy nữa là, ngươi nghĩ như thế nào thì tự ngươi đi xử lý đi!”.
Tần Lập sợ tới mức đổ đầy mồ hôi lạnh, nằm trên mặt đất bò không thể đứng dậy, Hải Lan mang theo một tia tán dương, thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Muội thích nhất bộ dạng này của tỷ tỷ, nhìn tỷ tỷ như vậy, muội muội không còn sợ cái gì nữa rồi”.
Đêm đó đám cung nhân liền dọn dẹp chỗ ở cho Đại a ca. Như Ý nhìn thấy gian phòng sáng sủa thoải mái, một gian phòng ngủ, một gian thư phòng, một nơi nghỉ ngơi chơi đùa. Mỗi ngày nếu không đọc sách tại thư phòng thì Vĩnh Hoàng luôn ở bên cạnh Như Ý. Người hầu hạ cho Đại a ca cũng thay mới hoàn toàn, Như Ý kiểm tra chi tiết kỹ lưỡng mới cho chăm sóc. Bận rộn hơn nửa ngày như vậy liền không có chỗ nào không thỏa đáng, Diên Hi cung vì có thêm A ca cho nên Hoàng thượng ban thưởng không ngừng. Buổi tối Như Ý cùng Vĩnh Hoàng dùng bữa tối, tiểu phòng bếp làm vài món ăn mới, vì Vĩnh Hoàng đang thay răng sữa cho nên món ăn mới phá lệ mềm mại chút. Khẩu vị Vĩnh Hoàng vô cùng tốt, ăn no xong, Như Ý liền lệnh cho Nhị Tâm chọn vài y phục, tự mình thay cho Vĩnh Hoàng, ru cho hắn ngủ như tình cảm mẫu tử bình thường.
Nhị Tâm ở bên cạnh lựa chọn chất vải làm xiêm y cho Vĩnh Hoàng, Như Ý nhẹ nhàng vỗ về Vĩnh Hoàng, Nhị Tâm nhịn không được cười nói: “Nương nương, nương nương cũng nên tự lựa cho mình vài loại vải đi chứ”
Như Ý trìu mến nhìn Vĩnh Hoàng: “Nguyên tưởng rằng chính mình nên tìm cái gì mà dựa vào, ai ngờ giờ đây ta đã trở thành mẫu thân, trong lòng ta liền mềm nhũn, nó cứ như là hài tử ruột thịt của ta, trong lòng này của ta…”
Nhị Tâm lại lựa một miếng vải đưa đến cho Như Ý xem, thấp giọng nói: “Vì Đại a ca mà nương nương đã phí nhiều tâm tư. An bài nô tỳ lén chiếu cố Đại a ca, lại thông qua lời kể của Lý Ngọc để biết được người A ca sở đã đối đãi thế nào với Đại a ca”.
Như Ý nhìn dung nhan ngủ say của Vĩnh Hoàng, thấp giọng nói: “Tuy rằng Triết phi không ở đây nhưng đến cuối cùng nàng ta cũng có vài phần tình cảm với Hoàng thượng cho nên mới sinh hạ được hài tử này”.
Nhị Tâm thở dài nói: “Nương nương có Đại a ca cũng như đã có niềm an ủi”.
Như Ý nghiêng thân mình, tự tay lựa chọn vài miếng vải nói: “Trời mau nóng cho nên làm ít xiêm y mùa hè thay đổi cho Đại a ca, nên chọn loại vải thông khí, không oi bức. Mùa hè ở kinh thành ngắn, phút chốc lại đến mùa thu cho nên xiêm y mùa thu cũng phải tốt. Còn có quần áo mùa đông, quần áo mùa đông năm trước của A ca đều không thể dùng được, bây giờ phải dùng vải bông thật dày làm thành hai lớp. Còn việc ăn uống của Vĩnh Hoàng, đám ma ma mới tới, ngươi phải cảnh giác nhìn nhiều hơn chút, xem có cái gì bất ổn không”.
Như Ý đang nói, bỗng nhiên phát hiện dưới đất có một bóng dáng cao to. Nàng xoay người ngẩng đầu lên liền nhìn Hoàng đế đứng bên cạnh, đang chăm chú nhìn nàng. Như Ý đột nhiên thấy Hoàng đế đế, liền muốn mỉm cười nhưng nụ cười kia liền ngưng tụ thành ba phần chua xót cho nên hành động cũng chậm chạp. Nàng đang muốn đứng dậy, Hoàng đế lại giữ nàng ngồi xuống: “Trẫm vừa tới nghe những lời mà nàng dặn dò Nhị Tâm, thật giống như mẹ hiền”.
Như Ý có chút ngượng ngùng: “Thần thiếp không có kinh nghiệm làm mẹ cho nên mới lải nhải vậy thôi. Khiến Hoàng thượng chê cười rồi”.
Nhị Tâm thấy Hoàng đế tiến vào, liền lặng lẽ cáo lui. Hoàng đế nắm chặt tay Như Ý nói: “Nhiều ngày không đến gặp nàng, trẫm biết nàng chịu ủy khuất”.
Trong mắt Như Ý không nhịn được, liền có chút chua xót, thấp giọng nói: “Thần thiếp biết cho nên thần thiếp hiểu rõ, không dám oán giận Hoàng thượng”.
Khuôn mặt tuấn tú Hoàng đế mang theo một nụ cười mỏng manh, nụ cười kia vốn ấm áp: “Cứ nghĩ rằng ngày đó nàng nói ra những lời trong lòng của trẫm để khiến trẫm oán hận, ai ngờ đâu nàng lại có tâm ý như vậy. Trẫm đã cho Lý thị một cái danh phận, một cái tôn vinh cho nên ban đêm ngủ trẫm cũng thấy an ổn chút. Những lời đó của nàng đã làm trẫm nghẹn ngào mấy ngày, nàng không thấy khó xử chứ?”.
Như Ý hiểu được, đè môi hắn lại: “Thần thiếp mới khiến Hoàng thượng khó xử, khiến Hoàng thượng phiền lòng”.
Bên trong mắt Hoàng đế mang theo tình ý sâu nặng: “Chuyện khó xử này, chỉ có nàng mới dám nói thẳng với trẫm, ngoài nàng ra, không còn người nào khác”.
Như Ý thấy có chút áy náy: “Ngày ấy cũng là do thần thiếp lỗ mãng”. Trong lòng nàng mang theo tình ý vô hạn ôn nhu: “Nhưng thần thiếp nghĩ, thế gian vạn vật đều có, cho nên đừng lưu lại tiếc nuối điều gì. Một chút thiếu sót nhỏ trong những chuyện viên mãn thì cũng có thể trở thành một thiếu sót lớn”.
Đáy mắt Hoàng đế có chút ẩm ướt, nhìn thật lâu vào bên trong mắt Như Ý liền thấy rõ khuôn mặt chính mình: “Trẫm biết nàng thay trẫm bổ sung những khuyết điểm thiếu sót đó. Trẫm vẫn hiểu rõ nhưng cũng không dám tới gặp nàng, như lời cố nhân từng nói, đại khái là “Gần hương tình khiếp”*, mặt khác là vì…”
*Nghĩa là càng gần đến nơi nào đó thì lòng càng thấy sợ sệt.
Hoàng đế chưa nói xong thì Như Ý liền cười: “Bởi vì muốn thần thiếp thanh nhàn để có thể nuôi nấng Đại a ca”
Hoàng đế cười nói: “Những lời nói của trẫm, hóa ra nàng đều nhớ kỹ. Trẫm nghĩ nàng cũng không thiếu cái gì, chỉ là chuyện con cái phải tùy duyên cho nên trẫm chỉ có thể cho nàng một đứa con nuôi trước, tạm thời che lấp khuyết điểm của nàng”.
Như Ý cúi đầu nói: “Thần thiếp cũng mong có được hài tử của chính mình nhưng giờ đây có Vĩnh Hoàng bên cạnh, thần thiếp cũng thấy rất tốt”.
Hoàng đế ôm nàng, nhìn dung nhan ngủ say mang theo tiếu ý của Vĩnh Hoàng: “Đứa nhỏ này ngủ ở nơi này của nàng trông thật ngoan”.
Như Ý dùng tay sửa lại chăn cho Vĩnh Hoàng, cười si ngốc, tay kia cầm tay Hoàng đế: “Thần thiếp luôn mơ tưởng, ngóng trông có ngày chúng ta có hài tử, chúng ta cứ lẳng lặng bên cạnh nhau mãi mãi như vậy”.
Hoàng đế cười hôn nàng: “Được thôi, nàng yên tâm”.
Nến đỏ rực cháy, ánh sáng chiếu thân ảnh hai người, Như Ý ngoái đầu nhìn lại cười, sinh ra tình ý vô hạn, phảng phất tìm được mong ước nhất thế cả đời, nắm chặt tay Hoàng đế, lại không muốn buông ra.
Từ lúc Vĩnh Hoàng đến, Như Ý ngày càng bận rộn, có hài tử cũng như có cái để dựa vào. Lúc trước nàng chỉ ngóng trông Hoàng thượng đến Diên Hi cung thì nay lại toàn tâm toàn ý bên người Vĩnh Hoàng, ngày thường cũng chỉ có Hải Lan thường đến đây cùng đùa giỡn nói chuyện với nàng và Vĩnh Hoàng. Mỗi ngày vào lúc canh năm, nàng đưa Vĩnh Hoàng đi đọc sách đến khi bữa tối thì đợi hắn ở cửa cung chờ hắn trở về. Sau mỗi bữa tối thì tình cảm mẫu tử càng thân cận, Vĩnh Hoàng đã học được những gì trong ngày đều nói cho Như Ý nghe. Từ khi có Vĩnh Hoàng, Hoàng đế đến Diên Hi cung cũng thường xuyên hơn, cách khoảng hai ba ngày, dù không qua đêm cùng Như Ý thì cũng cùng nhau dùng bữa tối, cũng như khảo sát bài vở của Vĩnh Hoàng. Hải Lan lâu rồi chưa được triệu hạnh nhưng nàng cùng Như Ý nuôi nấng Vĩnh Hoàng cho nên Hoàng đế phong nàng thành Hải quý nhân.
Như thế người trong cung càng không dám khinh mạn Như Ý, đều cho rằng nàng vô duyên vô cớ có được con trai thì số vận cũng luân chuyển theo. Duy chỉ có Hàm Phúc cung của Tuệ quý phi vẫn mang mong đỏ mắt có hài tử, năm lần bảy lượt đến Bảo Hoa điện cầu thần bái Phật cầu xin con cái.
Một ngày Vĩnh Hoàng học xong đi về liền có chút rầu rĩ, không hoạt bát như xưa, trước mặt mọi người Như Ý cũng không tiện hỏi hắn, đợi khi dùng xong bữa tối, liền cùng Vĩnh Hoàng đi đến Ngự Hoa viên. Như Ý nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Vĩnh Hoàng, nàng gọi Vĩnh Hoàng bẻ gãy cành dương liễu trong tay rồi ném xuống ao. Vĩnh Hoàng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, chơi trò này liền thấy cao hứng, Như Ý bảo cung nhân lui ra, cười nhìn hắn: “Vĩnh Hoàng, trong lòng con đã thoải mái chút nào chưa?”.
Vĩnh Hoàng cầm cành dương liễu trong tay chơi đùa nói: “Mẫu thân, nhi thần thấy thoải mái rồi”.
Như Ý dựa vào lan can bên cạnh ao Bạch Thạch ngồi xuống, nhìn ánh mắt hắn nói: “Nếu đã thoải mái rồi thì trong lòng có điều gì cứ nói cho mẫu thân nghe. Hôm nay vì sao buồn bã như vậy?”. Ánh mắt Vĩnh Hoàng hơi co rụt lại, liền nhìn xuống mũi giày cọ của mình nói: “Mẫu thân…”
Hắn muốn nói cái gì nhưng lại thôi, tựa hồ vẫn còn chần chờ, Như Ý ôn nhu nói: “Lúc trở về cẩm bào trên người đều sạch sẽ, chỉ có phía đầu gối có dính chút dấu vết bụi đất. Chẳng lẽ Thái phó phạt con quỳ sao?”.
Vĩnh Hoàng khổ sở gật đầu, lại lắc đầu: “Mẫu thân, hôm nay Vĩnh Liễn cũng đến Thượng thư phòng”.
Trong lòng Như Ý kinh hãi nhưng ngoài miệng lại cười nói: “Nhị a ca mới sáu tuổi nhưng lại muốn đi học sớm như vậy sao?”.
Vĩnh Hoàng nói: “Hoàng ngạch nương cũng đến, Hoàng ngạch nương nói, Vĩnh Liễn tuổi không còn nhỏ cho nên muốn cùng con đọc sách. Cho nên hôm nay Thượng thư phòng có hai vị Thái phó mới đến, Trần Thái phó cùng Bách Thái phó, Hoàng ngạch nương nói hai vị Thái phó mới đều là đại học sĩ, muốn chúng con đều phải nghe lời”.
Như Ý mỉm cười: “Đó là chuyện tốt. Ngày mai mẫu thân sẽ đưa con đi gặp Thái phó mới”.
Vĩnh Hoàng bỏ cành dương liễu trong tay xuống, ủy khuất nói: “Nhưng hai vị Thái phó mới đối đãi với nhi thần không tốt! Rõ ràng Vĩnh Liễn không đọc sách được, ngồi cũng không yên nhưng hai vị Thái phó mới lại trách phạt nhi thần, phạt nhi thần quỳ bên ngoài cửa Thượng thư phòng nửa canh giờ, Hoàng Thái phó dạy dỗ nhi thần cũng không dám ngăn cản. Trần Thái phó còn nói đến chuyện thái tử sau này”.
Như Ý lập tức cảnh giác: “Cái gì thái tử?”
Vĩnh Hoàng mờ mịt lắc đầu: “Mẫu thân, thái tử là cái gì vậy? Trần Thái phó mới nói một tiếng thái tử thì bị Bách Thái phó quát bảo ngưng lại”.
Trong lòng Như Ý căng thẳng nhưng trên mặt vẫn cười nói như thường: “Mẫu thân cũng không biết thái tử là cái gì nhưng mà con ngoan à, Thái phó nếu có nói lời thâm ý thì con đừng đi gặp người khác mà hỏi, lời này không thể hỏi. Con nói Trần Thái phó còn nói cái gì nữa không?”.
Vĩnh Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, lại khóc nói: “Trần Thái
phó nói nếu lần tới Vĩnh Liễn lại không nghe lời thì sẽ đem nhi thần nhốt vào phòng tối để hạ sốt”. Hắn thập phần e ngại:”Nhi thần không biết hạ sốt là cái gì, năm trước nhi thần bị nhiễm phong hàn, Tô ma ma không gọi thái ý đến chữa trị cho nhi thần mà lại đem nhốt nhi thần vào trong phòng tối, không cho ăn uống gì. Lúc đó nhi thần sợ lắm!” Hắn ôm chặt lấy Như Ý: “Mẫu thân, nhi thần không muốn hạ sốt”.
Trong lòng Như Ý tràn đầy chua xót và nặng nề nhưng những tảng đá đang đè nặng trong lòng, nàng ôm chặt Vĩnh Hoàng, ôn nhu nói: “Con ngoan, mẫu thân của con chỉ có thân phận chức phi cho nên thân phận của con không bằng Nhị a ca quý trọng, vì vậy ở Thượng thư phòng đọc sách cũng sẽ khó tránh khỏi việc chịu ủy khuất. Nhưng con phải nhớ rõ, con là con của Hoàng a mã, con có mẫu thân chăm sóc cho nên không được để bọn họ khi dễ con. Nếu lần sau có chuyện như vậy thì con cứ hỏi Thái phó rằng bọn họ trách phạt con như vậy thì Hoàng a mã có biết không?”.
Vĩnh Hoàng mở to hai mắt nói: “Mẫu thân, nhi thần có thể nói như vậy sao?”.
Như Ý cổ vũ ôm hắn một cái: “Con là Hoàng trưởng tử, chiếu cố ấu đệ là điều nên làm nhưng cũng không được để chính mình chịu ủy khuất. Mặc kệ là ai, cho dù đó là nhũ mẫu con cũng được, Thái phó cũng được nhưng mẫu thân đều không cho bọn họ khi dễ con”.
Hai người đang nói chuyện, đã thấy Thuần tần lo lắng chạy tới, ở phía sau gọi một tiếng: “Nhàn phi nương nương…”
Như Ý thấy thần sắc nàng không như bình thường, liền vội nhặt cành dương liễu lên đưa cho Vĩnh Hoàng, dặn hắn ngoan ngoãn chơi đùa. Thuần tần vội vàng thỉnh an, liền tiến lên kéo tay Như Ý rơi lệ, Như Ý vội nhẹ giọng hỏi: “Chuyện này là sao?”.
Hai mắt Thuần tần đẫm lệ: “Nghe nói hôm nay Đại a ca bị phạt quỳ ở Thượng thư phòng có đúng không?”.
Như Ý cả kinh liếc mắt nhìn nàng một nàng, liền kéo nàng ra xa hỏi: “Sao tỷ tỷ lại biết chuyện này?”.
“Có tên nô tài lúc trước ở Thượng thư phòng, sau này được phái về trong cung của thần thiếp, thần thiếp vốn dĩ sẽ nhờ hắn chiếu cố cho Vĩnh Chương sau này đến Thượng thư phòng đọc sách. Ai ngờ đâu, thần thiếp mới gặp hắn thì hắn kể lại chuyện như vậy”. Nàng lặng lẽ liếc mắt nhìn Vĩnh Hoàng: “Đại a ca thật sự chịu ủy khuất”.
Như Ý thở dài: “Chúng ta đều là tần phi, không so được hài tử ruột thịt tôn quý của Hoàng hậu”.
Những lời này khiến cho Thuần tần thương tâm, đôi mắt nàng ửng đỏ, nhịn không được nghẹn ngào nói: “Đại a ca cũng bị như vậy thì Vĩnh Chương của thần thiếp về sau thế nào đây?”.
Như Ý vội vàng an ủi nói: “Hoàng hậu thương yêu Vĩnh Chương, chắc chắn sẽ chiếu cố đối đãi hắn”.
Trên mặt Thuần tần không dám lộ ra ý khóc, chỉ phải lau lệ, cúi đầu bám vào bên người Như Ý nói: “Thần thiếp đang thương tâm việc này. Hôm nay trong giờ ngọ thiện, Hoàng thượng còn nói Vĩnh Chương không quá thông minh”. Nàng hoang mang lo sợ cực độ: “Vĩnh Chương của ta sao lại không thông minh được chứ?”.
Như Ý hơi chần chờ, nói: “Ta nghe Vĩnh Hoàng nói, lúc một tuổi Vĩnh Chương vẫn chưa bò được. Đám nhũ mẫu ma ma lúc nào cũng ôm hắn, xưa nay không để xuống đất”.
Thuần tần nhịn không được đành rơi nước mắt xuống: “Bởi vì đám ma ma sợ nó va chạm cho nên mới làm như vậy, Vĩnh Chương học nói cũng chậm, nhìn không được thông minh. Đứa nhỏ này còn nhỏ như vậy mà đã khiến Hoàng thượng mất vui thì sao thần thiếp có thể an tâm được chứ?”.
Như Ý nói: “Tỷ tỷ vài lần có kể với ta nghe chuyện đám ma ma ở A ca sở chiếu cố chăm sóc hắn thật sự tỉ mỉ nhưng nay xem ra, cái tỉ mỉ như vậy lại làm hư hắn rồi”.
Thuần tần lại vô cùng lo lắng, lại bất đắc dĩ nói: “Lời này sao ta dám nói trước mặt Hoàng hậu chứ? Nói ra chỉ làm hỏng khổ tâm của Hoàng hậu mà thôi. Nhị a ca và Tam công chúa của Hoàng hậu vẫn chưa được chiếu cố tốt như Vĩnh Chương đâu”.
Trong lòng Như Ý vừa động, chợt sinh ra vài phần đáng nghi nhưng lại không thể nói với Thuần tần, vì chỉ sợ nói ra càng làm cho nàng ta lo lắng phiền muộn mà thôi. Như Ý chỉ phải khuyên nhủ: “Tỷ tỷ mau lau nước quay về đi”.
Thuần tần lấy khăn tay lau nước mắt: “Nhàn phi muội muội nay cũng có hài tử, có cái gì thì thần thiếp sẽ lui tới thăm hỏi Nhàn phi”.
Như Ý lại cười nói: “Tỷ tỷ yên tâm, chỉ cần tỷ tỷ không khóc sướt mướt như vậy là được rồi, ta sẽ đáp ứng tỷ tỷ liền”
Thuần tần không thể chậm chạp, chỉ phải rời đi, Như Ý nhìn bóng dáng cô độc thon gầy của nàng, liền cảm thấy buồn phiền. Nếu một ngày nào đó chính mình có hài tử thì sẽ có buồn bã, khóc không ra nước mắt như vậy không? Như Ý ngẩng mặt thấy sắc trời cũng đã chậm xuống dưới, liền ngoắc gọi Vĩnh Hoàng, cùng nhau chậm rãi đi về Diên Hi cung. Vĩnh Hoàng nhìn cái gì cũng đều thấy vui vẻ, cười nháo nhào lôi kéo tay Như Ý nói này nói kia. Như Ý miệng đáp ứng nhưng tâm lý đáng nghi khó có thể thốt thành lời. Nàng cố gắng bỏ những ý niệm kia sang một bên nhưng lại không thể. Như Ý đang ngưng thần suy nghĩ thì lại nghe ở phía sau hòn giả sơn có một tiếng khóc nức nở đang truyền đến, thanh âm kia cực nhỏ, nếu người khác không chú ý thì sẽ nghĩ đó là tiếng côn trùng kêu. Như Ý bất động thanh sắc, cất cao giọng nói: “Vĩnh Hoàng, quay lại đây đi, đừng đến hòn giả sơn bên kia bắt dế”.
Tiếng khóc bên kia lập tức ngừng lại, Như Ý ý bảo Vĩnh Hoàng im lặng. Lát sau liền thấy một cung nữ đi ra từ hòn giả sơn, Như Ý thả tay Vĩnh Hoàng, Vĩnh Hoàng lập tức hiểu ý, chạy lại phía trước bắt dế, va trúng vào nàng kia. Cung nữ kia ngẩng đầu lên định mắng thì thấy Như Ý đi sau, vội vàng thỉnh an: “Nhàn phi nương nương vạn phúc kim an”.
Như Ý cười dài nói: “Bổn cung tất nhiên là vạn phúc kim an. Nhưng Liên Tâm, sao ngươi lại bất an như vậy?” Nhị Tâm soi đèn vào khuôn mặt Liên Tâm thì thấy nàng mới vừa khóc, hỏi: “Sao lại khóc thế này?”.
Liên Tâm theo bản năng sờ mặt, vội tươi cười trở lại, cất cao giọng nói: “Nô tỳ hầu hạ Hoàng hậu nương nương thì còn có gì bất an chứ? Chỉ là nô tỳ nhớ nhà nên mới khóc một chút thôi”.
Như Ý thấy nàng không chịu nói thật, cũng không muốn tốn nước miếng với nàng nên nói: “Ngươi hầu hạ Hoàng hậu nương nương thì mọi chuyện càng nên cẩn thận, đừng để khuôn mặt đầy nước mắt này mà quay về”. Nàng mỉm cười: “Với lại Hoàng hậu nương nương thương ngươi và Tố Tâm, cho dù thấy nước mắt của ngươi thì cũng sẽ thấy không vui”.
Liên Tâm ngẩng mặt không hề sợ hãi, nghe được câu này không biết sao lại cúi mặt xuống, ngoài miệng miễn cưỡng nói: “Hoàng hậu nương nương tất nhiên là thương chúng nô tỳ, không thể so với những người bạc bẽo kia, từ thái giám đến nhũ mẫu cũng đều đuổi ra khỏi cung”.
Lời này là muốn ám chỉ vào Như Ý, A Nhược nhịn không được nói: “Cô nói ai?”.
Liên Tâm cười: “Ta có nói ai ai đâu, A Nhược cô lên tiếng cái gì chứ?”.
A Nhược chưa từng bị người khác nói như vậy, cười lạnh một tiếng nói: “Tất nhiên ta chẳng có ý gì, chỉ là thầm nghĩ Liên Tâm cô nương muốn đại hỉ thì sao ở ngoài miệng không tích chút phúc đức đi, đừng cho người khác chê cười, nếu cô muốn được gả cho người trong sạch, không bạc bẽo với cô thì cô nên làm vậy đi chứ”.
Trên mặt Liên Tâm liền biến sắc, giọng căm hận nói: “Cô..”
A Nhược cười nói: “Ta… Tất nhiên ta không có được phúc khí khi Hoàng hậu nương nương ban hôn cho. Chúc mừng tỷ tỷ, chúc mừng tỷ tỷ”. Liên Tâm tức giận, dậm chân rồi lập tức chạy xa.
A Nhược nhìn bóng dáng của nàng, cười lạnh liên tục. Như Ý vội nói: “Ngươi còn cười lạnh như vậy sao? Tiếng quạ kêu còn kém xa nụ cười của ngươi đấy, nghe rất dọa người”.
A Nhược cười đến khom lưng: “Nương nương, nô tỳ có cười Liên Tâm đâu. Nương nương có biết không, buổi sáng hôm nay nô tỳ đi đến da khố của Nội vụ phủ, muốn nói bọn ho đưa chút vải da tốt để làm xiêm y cho Đại a ca, ai ngờ nhìn thấy người Nội vụ phủ bận rộn, nô tỳ hiếu kỳ mới hỏi một câu thì ai ngờ bọn họ nói Hoàng hậu nương nương đang chuẩn bị đồ cưới cho Liên Tâm”.
Như Ý nói: “Liên Tâm đã hai mươi bốn tuổi, vốn nên cho xuất cung nhưng nàng ta đã theo hoàng hậu nương nương từ nhỏ cho nên chắc cũng không biết trở về nơi nào. Nếu muốn hầu hạ trong cung một đời thì không bằng gả cho một người nào đó. Hoàng hậu chịu chỉ hôn thì cũng như thành toàn thể diện cho nàng ta”.
A Nhược cười mắng một tiếng, đèn lồng trong tay cũng lắc lư chao đảo theo: “Nương nương có biết Hoàng hậu nương nương chỉ hôn nàng ta cho ai không?”.
Như Ý liếc mắt nhìn Nhị Tâm một cái, Nhị Tâm vội đưa Vĩnh Hoàng đi trước. Như Ý hỏi: “Lúc trước có nghe nàng ta có thân mật với Vương Khâm, Hoàng hậu cũng đã từng nói như vậy nhưng chuyện này không phải nực cười lắm sao, Vương Khâm là công công, không phải là nam nhân thì sao có thể xứng với nàng ta được chứ?”.
A Nhược đắc ý, nói: “Chính xác đó là Vương Khâm, Nội vụ phủ cũng đã chuẩn bị xong, chờ qua Trung thu sẽ được chỉ hôn. Hoàng hậu có nói, Liên Tâm hầu hạ Hoàng hậu nhiều năm cho nên lễ thành hôn này phải như lễ xuất giá của con gái chính mình vậy”.
Như Ý ngưng thần, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần nói: “Đúng là một nữ hài tử tốt, thật đáng tiếc”.
A Nhược nói: “Đáng tiếc cái gì chứ? Thái giám trong cung thì chỉ có Vương Khâm là có địa vị tối cao, bao nhiêu người còn nịnh bợ không hết, Liên Tâm không chỉ xứng với hắn mà còn tốt cho Liên Tâm nữa là”.
Như Ý không vui liếc mắt nhìn nàng một cái: “Được rồi, đừng nói nữa! Cung nữ đối thực vốn là đáng thương rồi, Liên Tâm tuy không tốt nhưng ngươi cũng đừng gặp mặt mà giễu cợt nàng ta”.
A Nhược không lên tiếng, đến trước mặt Như Ý nói: “Nương nương, sau này nương nương sẽ tìm cho nô tỳ một chỗ tốt chứ ạ?”.
Như Ý cười chạm nhẹ vào khuôn mặt A Nhược: “Ngươi yên tâm, đến thời điểm thích hợp ta sẽ chọn cho ngươi một người thật tốt”.

A Nhược vừa thẹn thùng vừa cao hứng: “Nô tỳ thì biết cái gì chứ, chỉ nhờ vào ân điển của nương nương mà thôi”. Như Ý nói: “Người bên ngoài thế nào chúng ta không biết rõ nhưng có thể chọn được một thị vệ ngự tiền thì chính mình cũng có tiền đồ tốt đẹp rồi”.
A Nhược vui không kìm hãm được, ở bên cạnh Như Ý thật lâu. Vừa lúc Nhị Tâm đưa Vĩnh Hoàng tới, A Nhược cười nói: “Hôm nay nương nương cao hứng, cô nên mau cầu xin nương nương ân điển chỉ hôn cho cô với người tốt đi, cũng nâng được dòng dõi của cô, đỡ phải để người ta biết cô chỉ đáng giá hai trăm tiền xuất thân”.
Như Ý oán trách, giả vở đánh miệng A Nhược, A Nhược cười né tránh: “Nô tỳ và Nhị Tâm đều thật lòng nên đùa giỡn với nhau mà thôi”.
Nhị Tâm trầm tĩnh nói: “Nô tỳ không thể so được xuất thân tốt đẹp của A Nhược tỷ tỷ, thầm nghĩ sẽ suốt đời ở bên cạnh nương nương, không đi đến nơi nào nữa”. A Nhược nhíu khóe mắt, hình như có chút bất mãn, than thở một câu: “Lớn như vậy rồi, ân điển cũng đã ở trước mắt, đừng giả vờ nữa”.
Nhị Tâm thay Vĩnh Hoàng phủi sạch sẽ xiêm y, thản nhiên cười nói: “Không có gì phải giả vờ. A Nhược tỷ tỷ phải được gả cho một người tốt, nương nương thì không thể không có ai hầu hạ, lúc nô tỳ bị bán đi thì đã quên hết quê hương là chốn nào, lúc được ở bên cạnh nương nương thì đã nguyện sẽ hầu hạ nương nương suốt đời”.
Như Ý cười nói: “Ngươi có cái tâm ý này tất nhiên là điều tốt nhưng ngươi là nữ nhân, ta không thể không gả ngươi đi được, gả cho ngươi một thị vệ hay một thái y cũng tốt”.
Khuôn mặt Nhị Tâm đỏ bừng, chỉ biết cắn môi không nói lời nào. Như Ý dựa vào tay các nàng mà đứng dậy rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy đằng trước đèn đuốc sáng trưng, mấy chục ngọn đèn hoảng loạn. Như Ý ngẩng mặt, Nhị Tâm lập tức chạy đến phía trước thăm dò, một lát sau trở lại nói: “Nương nương, Vĩnh Hòa cung xảy ra chuyện”.
Đêm nay Vĩnh Hòa cung không chút an bình, náo loạn cả lên nhưng không biết có chuyện gì, chỉ thấy đám thái y đi đi lại lại. Tất cả mọi người lục cung đều kinh hoàng không thôi, ngầm tra hỏi cũng không biết chuyện gì, chỉ biết đèn đuốc ở Vĩnh Hòa cung sáng cả một đêm, cửa cung lại đóng chặt, không chút tiếng động.
Vì không biết Vĩnh Hòa cung đã xảy ra chuyện gì cho nên Như Ý mới rửa mặt chải đầu sớm liền truyền liễn kiệu đến Trường Xuân cung thỉnh an. Mới bước đi vài bước đã thấy Tuệ quý phi đi đằng trước, nàng vội kính cẩn chờ đón thi lễ thỉnh an. Tuệ quý phi cười tủm tìm nhìn nàng nói: “Mấy ngày không thấy Nhàn phi, khí sắc càng ngày càng tốt. Hôm qua Hoàng thượng đến Diên Hi cung cô, không biết cô có vui thích không?”
A Nhược cười ngọt ngào nói: “Chuyện Hoàng thượng đến Diên Hi cung là chuyện bình thường, sao lại xem là chuyện vui được chứ?”.
Như Ý buồn bực vì A Nhược lanh mồm lanh miệng như vậy, chưa kịp trừng mắt nhìn A Nhược thì Tuệ quý phi chỉ tươi cười, thản nhiên nói: “À, bổn cung quên rồi, hôm qua Hoàng thượng nghỉ ngơi ở Vĩnh Hòa cung. Bổn cung cứ nghĩ rằng nơi đó của muội muội lúc nào cũng đầy xuân sắc chứ, ai ngờ cũng phải vắng lạnh một ngày”.
Như Ý không muốn tranh luận cùng nàng ta, liền chỉ im lặng, khuôn mặt cúi thấp, chỉ nhìn vào chiếc khăn tay của mình. Tuệ quý phi cho rằng nàng nổi giận, khóe mắt có thêm chút sắc đào hoa, đang muốn nói ra vài câu châm chọc thì đã bị chiếc liễn kiệu đi ngang qua, xém chút nữa đụng vào Tuệ quý phi. Dưới chân nàng lảo đảo một cái, may mắn thay Sắc Nguyệt và Sắc Châu đỡ được nàng, người tuy không có việc gì nhưng búi tóc trên đầu lại trượt xuống dưới, chiếc thoa Bích Ngọc rơi xuống đất vỡ tan.
Đám nô tài khiêng kiệu kia dường như không để ý đụng phải ai, bị đụng có nặng hay không. Sắc Nguyệt “ai cha” một tiếng, vội ngồi xuống nhặt chiếc thoa Bích Ngọc kia, nói: “Cái này mới được ban thưởng mà bị vỡ nát như vậy…”
Lời còn chưa dứt thì Sắc Nguyệt đã bị nhận một tát, Tuệ quý phi buồn bực nói: “Ngươi có thấy rõ ràng đó là ai không?”. Sắc Nguyệt ôm mặt không dám khóc, chỉ có Mạt Tâm nói: “Hình như là Mai thường tại”.
Tuệ quý phi quát lớn nói: “Chỉ là một chiếc thoa cài tóc thôi mà, cần gì phải tiếc nuối!” Dứt lời, nàng liền bỏ Như Ý ở lại, vội vàng đến Trường Xuân cung.
Như Ý thấy nàng rời đi, bất giác buồn bực vài phần, nhìn A Nhược nói: “Nếu ngươi cứ dẻo miệng như vậy thì đừng đi theo ta nữa”
A Nhược than thở nói: “Nương nương sợ cái gì chứ? Chúng ta đã có Đại a ca, ân sủng của Diên Hi cung cũng không kém quý phi mà”.
Như Ý thấy không thể dạy dỗ nàng, cả giận nói: “Cho dù có như vậy nhưng sao ngươi dám chọc giận nàng ta chứ? Hiện tại Đại a ca ở bên cạnh ta cho nên bao nhiêu ánh mắt đều hướng vào ta, ngươi không nhận ra sao?”.
A Nhược còn muốn cãi lại nhưng cố gắng nhẫn nhịn xuống, nâng tay Như Ý đi đến Trường Xuân cung. Lúc Như Ý đến thì đám tần phi đã có mặt đầy đủ. Nàng theo Tuệ quý phi đi vào thứ tự ấn vị ngồi xuống, Hoàng hậu nhìn quý phi cười nói: “Hôm nay muội bị sao vậy? Tóc tai không được gọn gàng, sắc mặt cũng không được tốt”
Tuệ quý phi liếc mắt một cái, Mạt Tâm vội nói: “Quý phi nương nương đang trên đường đến đây thì không biết ai ngồi trên kiệu va chạm vào người nương nương, thiếu chút nữa ngã xuống, đến chiếc ngọc thoa cũng bị vỡ nát”.
Tuệ quý phi vội vàng đứng dậy nói: “Thần thiếp vội vàng đến gặp Hoàng hậu nương nương nhưng lại bị chậm trễ như vậy, mong Hoàng hậu nương nương thứ tội”.
Hoàng hậu ôn hòa nói: “Việc này cần gì phải xin lỗi chứ, muội muội không sao chứ? Không biết có ai thấy rõ đó là ai không?”. Mạt Tâm nói: “Nô tỳ thấy đó là Mai thường tại”.
Nhị Cơ cũng không sợ hãi, chỉ cười nói: “Vội vàng đến đây, ai ngờ suýt nữa đụng phải Quý phi, thật là thất lễ”.
Tuệ quý phi không vui, lãnh đạm nói: “Bây giờ mới biết biết đụng phải bổn cung sao?”.
Nhị Cơ cười, tay vỗ về hai bên má nói: “Vốn định dừng lại tạ lỗi Quý phi nương nương nhưng tần thiếp có chuyện trọng yếu không thể không bẩm báo Hoàng hậu nương nương cho nên đành phải xin lỗi Quý phi nương nương ở đây vậy. Về phần chiếc ngọc thoa ban thưởng bị vỡ, Quý phi nương nương cứ đến cung tần thiếp tùy ý lựa chọn đi, nương nương thích cái gì cứ lấy thứ đó, nương nương lấy hai ba cái cũng được”.
Tuệ quý phi thấy nàng kiêu căng như vậy, tức giận nói: “Buổi tối hôm qua làm Vĩnh Hòa cung ầm ĩ một trận, hôm nay lại vô lễ như vậy, dù cho cô được sủng ái thì cũng không thể có thái độ này!”.
Nhị Cơ nhếch mép cười khẽ một cái, đứng dậy nhìn Hoàng hậu cung kính vén áo thi lễ: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, đêm qua tần thiếp đau bụng cho nên truyền thái y đến xem, mới biết thần thiếp đã có thai, đã được hai tháng”.
Lời vừa nói ra, bốn phía bất ngờ. Như Ý theo bản năng đè lại suy nghĩ trong đầu, bất giác sinh ra vài phần thống khổ. Nàng lập tức hiểu được bây giờ không phải là lúc thương tâm cho nên vội vàng tươi cười, cùng theo mọi người chúc mừng nói: “Chúc mừng, chúc mừng Hoàng hậu, chúc mừng Mai thường tại”.
Hoàng hậu trấn định, đầy mặt vui vẻ: “Thật sao? Nhưng sao lại đau bụng chứ?”.
Nhị Cơ nói: “Thái y nói thể chất tần thiếp hàn lạnh, thai nhi thể nhiệt cho nên có sự va chạm mà gây ra đau bụng. Kỳ thật cũng không sao, cũng bởi vì việc này mà tần thiếp vội vã đến bẩm báo Hoàng hậu nương nương, cho nên mới va chạm Quý phi nương nương mà không dám dừng lại”. Nàng dứt lời liền muốn quỳ gối nhìn quý phi hành lễ: “Thần thiếp còn muốn thỉnh Quý phi xin khoan thứ tần thiếp”.
Nhị Cơ tuy muốn quỳ xuống nhưng động tác lại cực kì thong thả chậm chạp, Quý phi biết ý nàng là gì cho nên đành phải khiến Mạt Tâm ngăn cản, nói: “Cô mới có thai nên cẩn thận chút đi, đừng để phúc khí này bị mất đi”
Ánh mắt Nhị Cơ mang theo khiêu khích nhìn Quý phi nói: “Tần tiếp không dễ dàng có được phúc khí này thì sao dám để mất chứ ạ? Có Quý phi nương nương phù hộ, phúc khí tần thiếp vẫn còn dài dài”.
Hoàng hậu vội nói: “Muội đang mang long thai nên phải cẩn thận một chút. Bổn cung sẽ phái vài cung nhân đến hầu hạ muội. Muội thấy thiếu cái gì, muốn cái gì thì cứ việc nói với bổn cung, mười tháng mang thai chịu nhiều vất vả lắm”. Nàng mỉm cười an hòa, nhìn Quý phi cùng Như Ý nói: “Cái phúc khí vất vả này, bổn cung cũng hi vọng hai muội sớm trải qua”.
Mai thường tại nhìn Tuệ quý phi, ngân nga nói: “À, tần thiếp nhìn Nhàn phi nương nương chăm sóc Đại a ca cũng đã hao hết tâm tực rồi, không tự mình sinh ra mà còn như thế, không biết mình tự sinh ra thì vất vả đến thế nào nữa. Còn phúc khí Tuệ quý phi chắc quá tốt cho nên mới không sinh dục hoặc dưỡng dục ai cho nên mới nhìn tươi trẻ như vậy, đâu ai biết là đã già rồi”.
Tuệ quý phi tức giận đến run cả người, cơ hồ muốn nổi nóng. Hoàng hậu liếc mắt nhìn nàng trấn an một cái nhưng nàng đều không thấy, Tố Tâm bất động thanh sắc gật đầu, cầm chén trà đi đến chạm vào khủy tay Quý phi, ý bảo nàng an tĩnh lại.
Hoàng hậu nhìn mọi người chung quanh, chậm rãi nói: “Có con tất nhiên là vui mừng, ai không có cũng không cần sốt ruột, sớm hay muộn cũng sẽ có hài tử của mình mà thôi”. Nàng thoáng ngừng lại, nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, hôm nay bổn cung có việc vui muốn nói cho các muội nghe, trong cung chúng ta có hỉ sự lớn”. Nàng gọi một tiếng: “Liên Tâm”.
Liên Tâm nghe Hoàng hậu triệu hồi, cơ hồ run rẩy một chút, không tự chủ được quỳ xuống nói: “Có nô tỳ”.
Hoàng hậu chỉ vào nàng, khẩu khí ôn hòa như gió xuân: “Nhắc đến nha hoàn trong cung, bổn cung thương nhất là Liên Tâm. Nay Liên Tâm cũng đã lớn cho nên bổn cung mới nghĩ đến chuyện ban hôn cho Liên Tâm nhưng Liên Tâm lại không muốn xuất cung. Liên Tâm luôn trung thành và tận tâm với bổn cung cho nên không thể để Liên Tâm chịu ủy khuất được cho nên mới thương nghị với Hoàng thượng, đem Liên Tâm gả cho Đại thái giám Phó Tổng quản Dưỡng Tâm điện Vương Khâm, mười sáu tháng Tám thành thân”.
Liên Tâm giật mình một cái, sắc mặt trắng bạch như tuyết, cúi thấp thân mình xuống cầu xin nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ… Nô tỳ thật sự không muốn thành hôn, nô tỳ chỉ muốn hầu hạ Hoàng hậu nương nương”
Hoàng hậu cười đến cực hiền hòa, nhỏ nhẹ như đối với nữ nhi của mình: “Bổn cung biết tâm ý của ngươi nhưng nữ nhân không thể không gả đi được. Ngươi là người bổn cung thương yêu nhất cho nên nhất định phải gả ngươi cho một người thật tốt. Vương Khâm chỉ mới ba mươi tuổi, chắc chắn sẽ ở lâu dài cùng với ngươi. Về đồ cưới của ngươi, bổn cung sẽ ban thật nhiều cho ngươi”. Ngữ khí Hoàng hậu hơi trầm xuống: “Vương Khâm có tình ý với ngươi từ lâu cho nên việc hôn nhân này cũng là một nhân duyên tốt. Ngươi đừng cô phụ bổn cung mà hãy đối đãi, yêu thương Vương Khâm nhiều vào”.
Liên Tâm run rẩy quỳ gối trên mặt đất, lã chã chực khóc. Tố Tâm vội nâng nàng đứng dậy nói: “Hoàng hậu nương nương từ ái, Liên Tâm vui vẻ còn không đủ nữa là, đừng để làm hỏng vui vẻ này chứ”. Dứt lời nàng đưa Liên Tâm lui xuống.
Như Ý cùng Hải Lan đưa mắt nhìn nhau, đều yên lặng cho mọi người tùy ý nói: “Hoàng hậu nương nương từ ái mẫn hạ”.
Tuệ quý phi nói: “Vương Khâm có tước vị cao, mối nhân duyên này thật xứng với Liên Tâm, người khác cầu còn không được đâu”.
Hoàng hậu tươi cười không giảm, nhìn Nhị Cơ nói: “Được rồi. Bây giờ việc quan trọng nhất là long thai của Mai thường tại. Muội muội nên hảo dưỡng cho tốt, ngàn vạn lần không được xem nhẹ”
Nhị Cơ khom ngươi đáp ứng, mọi người cũng vội vàng cáo lui.