Thuần phi lập tức hạ lệnh đưa Yến Uyển ra ngoài, Yến Uyển chịu sự ủy khuất nhưng cũng không dám lộ ra bên ngoài, chỉ đành phải thu xếp rồi đi. Đại a ca thấy nàng rời đi, mặc dù hắn cũng có chút không đành lòng nhưng nghĩ lại dù sao Yến Uyển bất quá cũng chỉ là một cung nữ mới hầu hạ hắn gần đây, bên cạnh hắn vẫn còn có các nhũ mẫu ma ma tốt cho nên hắn không dám lên tiếng. Hải Lan quay trở về cung, nàng thấy có chút mệt mỏi nên tự tay tháo từng món trang sức xuống ngồi trước chiếc gương đồng. Hải Lan nâng má, ngưng thần nhìn lại hình ảnh chính mình trong gương, nàng chợt phát hiện rồi chợt kinh hãi, nàng từ trước đến nay không trang điểm nhưng một khi đã dụng tâm thì nàng lại trông kinh diễm như vậy. Nói chi là người ngoài mà ngay cả chính nàng, nàng nhìn cũng không nhận ra chính mình. Nàng đang ngưng thần thì Diệp Tâm mang một thau nước ấm tiến vào, muốn hầu hạ nàng rửa mặt. Tâm tư nàng có chút hoảng hốt, Diệp Tâm liền nói: “Hôm nay mọi chuyện đều tốt đẹp, tiểu chủ sao còn không vui chứ?” Hải Lan tháo hộ giáp xuống, đem hai tay ngâm trong nước ấm nói: “Ta thì có gì không vui chứ?” Diệp Tâm cẩn thận xoa ngón tay nàng: “Tiểu chủ không thích Yến Uyển yêu mị ở trước mặt Hoàng thượng cho nên tiểu chủ mới mượn tay Thuần phi nương nương đẩy nàng ta đi xa, có như vậy tiểu chủ mới có thể cảm thấy yên tâm” Hải Lan hơi nhăn mặt nói: “Sao? Ngay cả ngươi cũng hiểu Yến Uyển là người không thể xem nhẹ sao?” Diệp Tâm ngẩng mặt cười nói: “Nô tỳ cũng không tin tiểu chủ nhìn không ra, cái người Yến Uyển kia ngoại trừ có giọng nói yêu mị mà gương mặt, hình dáng cũng có nét giống với Như Ý tiểu chủ ở trong lãnh cung 2 3 phần” Hải Lan đang cầm chiếc khăn trong tay, nghe được câu này liền ném chiếc khăn vào thau nước, nước bắn lên tung tóe, bay đến đầy mặt Diệp Tâm, nàng tức giận nói: “Nha đầu đáng chết, càng nói càng không biết nặng nhẹ. Như Ý tỷ tỷ mặc dù ở trong lãnh cung nhưng thân phận tỷ tỷ làm sao có thể để ngươi so sánh với cung nữ đê tiện kia chứ? Nếu ngươi thêm một lần nữa thì ta sẽ đuổi ngươi ra khỏi Diên Hi cung, không cần ngươi hầu hạ nữa” Diệp Tâm hầu hạ Hải Lan nhiều năm, luôn trung thành và tận tâm, luôn được Hải Lan tin tưởng. Hải Lan cũng là người có tính tình vô cùng tốt, Diệp Tâm chưa bao giờ thấy nàng buồn bực như vậy cho nên nàng thấy Hải Lan nóng giận, liền tát mạnh vài khuôn mặt mình nói: “Tiểu chủ đừng nóng giận, đừng vì nô tỳ mà tức giận. Đều do nô tỳ nói chuyện không biết suy nghĩ, lần sau nô tỳ không dám nữa” Lúc này Hải Lan mới bớt giận: “Ngươi vĩnh viễn phải nhớ kỹ, mặc kệ Như Ý tiểu chủ đang ở nơi nào nhưng từ trước đến nay người đối xử tốt với ta chỉ có tỷ tỷ, và từ nay về sau người đối đãi tốt với tỷ tỷ cũng chỉ có ta. Nếu ngươi không thức thời thì chính ngươi tự tìm cái chết mà thôi!” Diệp Tâm sợ tới mức không dám nói gì, chỉ vội vàng hầu hạ Hải Lan trải gường chiếu gấp chăn chỉnh tề, nàng nói: “Tiểu chủ, trời không còn sớm nữa rồi, tiểu chủ mau nghỉ ngơi đi” Hải Lan cầm chiếc lược chải sơ mái tóc, thình lình hỏi: “Diệp Tâm, ngươi nói đột nhiên Hoàng thượng coi trọng Yến Uyển, có phải là vì Hoàng thượng cảm thấy Yến Uyển và tỷ tỷ có vài phần giống nhau hay không?” Diệp Tâm vừa trải qua cơn sợ, bây giờ sao dám mở miệng, chỉ đành phải cúi đầu. Hải Lan biết nàng sợ hãi cho nên cũng chỉ thở dài nói: “Hôm nay cũng do ta nóng giận, trong cung xảy ra nhiều chuyện như vậy thì sao không thấy mệt mỏi được chứ? Ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy, không cần phải giấu trong lòng, có gì cứ nói ra đi” Diệp Tâm hoảng sợ nhưng cũng cảm kích nói: “Tiểu chủ đừng nói như vậy, nô tỳ biết kể từ khi tiểu chủ được sủng ái mà xảy ra nhiều chuyện, trong lòng cũng khó tránh việc khó chịu”. Hải Lan buồn bã nói: “Có lẽ ngươi nói đúng. Ta không thích có người nào giống với tỷ tỷ mà đứng trước mặt Hoàng thượng, bởi vì rất có khả năng Hoàng thượng lúc nào cũng thương nhớ tỷ tỷ nhưng cũng sẽ triệt quên tỷ tỷ” Diệp Tâm nói: “Dạ” rồi không dám lắm miệng. Hải Lan ngồi ở bên giường, nhìn Diệp Tâm buông màn che xuống, liền nói: “Ngày mai Hoàng thượng sẽ đến đây dùng cơm trưa, ta sẽ tự tay làm chút sở trường món điểm tâm, sau giờ ngọ Hoàng thượng rời khỏi Diên Hi cung thì ngươi hãy đi đến Thái y viện tìm một người tên là Giang Dữ Bân, sau đó đưa hắn đến gặp ta” Diệp Tâm đáp ứng rồi rồi nàng lui ra gác đêm. Hải Lan nằm xuống mang theo tầng tầng lớp lớp tâm sự, trằn trọc trăn trở không ngủ được. Như Ý mắc chứng phong thấp, nằm ở trên giường cảm thấy toàn thân đau nhức. Nhị Tâm tuy rằng có thân thể khỏe mạnh từ nhỏ nhưng giờ đây nàng ở nơi này cũng cảm thấy không chịu được, nàng ngồi ở bên giường, dưới ánh sáng nho nhỏ của đèn dầu mà thay Như Ý chà lau khớp chân. Như Ý vội đỡ lấy nàng: “Đừng ngồi xổm nữa, cẩn thận kẻo đau rồi không đứng dậy được” Nhi Tâm cắn răng cười: “Nô tỳ chịu được” Như Ý thấy vẻ mặt của nàng, dường như là đang âm thầm chịu đựng, có vô hạn tình ý trong ánh mắt Như Ý, nàng nhẹ giọng hỏi: “Cái người Giang Dữ Bân kia có thân quen với ngươi sao?” Nhị Tâm thấy nao nao, trên khuôn mặt mang theo một chút ôn nhu: “Nô tỳ quen biết với hắn từ nhỏ, sau này cả nhà gặp khó khăn, mọi người đều tan tát, nô tỳ vào Vương phủ, còn dắn dựa vào một chút y thuật gia truyền cho nên vào cung làm thái y. Kỳ thật nô tỳ cũng đã gặp hắn vài lần, chỉ là nghĩ nếu là đồng hương cùng giúp nhau thì cũng không có gì phiền hà, nếu không thì chẳng còn ai nữa” Như Ý nói: “Y thuật của hắn giỏi lắm sao?” Nhị Tâm mỉm cười, tiện đà thở dài: “Tài giỏi thì có ích gì chứ? Hắn không có mối quan hệ với ai ở Thái y viện, không có gia thế cho nên luôn không được người khác coi trọng, bao nhiêu năm cũng chỉ là một thái y nhỏ nhoi mà thôi, chỉ có thể xem bệnh cho cung nữ thị vệ” Như Ý đứng lên, lấy chiếc khăn thay Nhị Tâm lau cổ tay cùng khuỷa tay khớp xương của nàng, ôn nhu nói: “Tới là tâm ý của hắn, nếu không đến cũng không cần trách hắn. Lúc phú quý khó gặp chân tâm, nếu ngươi rơi vào cảnh này mà hắn thật tâm đối đãi với ngươi thì người này đáng giá tiếp tục tương giao” Nhị Tâm nói: “Nương nương, nương nương ra ngoài đứng một chút đi, trong này nóng quá” Như Ý đi đến sân viện, chỉ thấy anh trăng mờ nhạt, nàng bỗng nhiên nghe một tiếng thở dài, thanh âm kia rõ ràng là của một nam nhân. Như Ý nghe quen tai, liền nhìn qua khe cửa ra bên ngoài, đã thấy khuôn mặt Lăng Vân Triệt đỏ bừng, hắn đang ngẩng đầu mà uống rượu. Nàng nhìn thấy hắn không khỏi có chút âm thầm lắc đầu, vào lãnh cung lâu như vậy, rõ ràng nam nhân này có sức chịu đựng hơn người. Tuy rằng hắn có tham tài một chút nhưng hắn cũng là thật tâm. Nàng liền nói: “Người ta có lúc không được như ý thế nhưng nếu ngươi chỉ muốn vui đùa mà không chịu cố gắng thì về sau có muốn như ý cũng không được” Lăng Vân Triệt đang phiền lòng, với lại giờ này Triệu Cửu Tiêu cũng không có bên cạnh cho nên hắn thản nhiên uống rượu, lúc này hắn nghe nàng nói như vậy, liền cảm thấy càng không vui, nói: “Ngay cả chính cô cũng đang nằm trong vũng bùn mà vẫn còn có tâm tư để ý đến người khác sao?” Như Ý không để bụng những lời này, chỉ nói: “Tuy rằng đang ở trong vũng bùn nhưng lại không muốn trầm luân nơi này” Vân Triệt cười lạnh lùng: “Chẳng lẽ trong lòng cô còn muốn ra khỏi cái nơi quỷ quái này sao? Đừng si tâm vọng tưởng. Cái nơi này cô không thể đi ra được và ta cũng không đi ra được” Như Ý ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thản nhiên cười nói: “Không thể đi ra được thì sao chứ? Tốt xấu gì cũng phải cố gắng mà sống. Nếu ta buông lỏng một chút, không thể nhẫn nại mà chống đỡ thì cuối cùng cũng sẽ trở nên điên khùng như những nữ nhân kia, rồi cuối cùng cũng treo cổ tự vẫn, thi thể lại không ai quan tâm mà thôi”. Nàng hạ thấp người, nhìn con kiến đang bò dưới đám rêu xanh tươi tốt dưới đất: “Người thấy con kiến này không? Ngay cả con kiến này còn muốn sống nữa thì vô luận thế nào, ta cũng đều phải nhẫn nại” “Nhẫn nại là đủ ư?” Hắn ngửa mặt lên trời đổ rượu vào miệng, lãnh đạm nói: “Còn không bằng cứ uống rượu mà thống khoái, kết cục mọi chuyện đều biến mất” Như Ý lắc đầu nói: “Nhìn bộ dáng uống rượu của ngươi, xem ra ngươi không phải vì tiền đồ cũng sẽ vì nữ nhân mà buồn sầu” “Tiền đồ sao? Ta xuất thân là Hán quân kỳ Hạ ngũ kỳ Bao con nhộng, trong nhà lại nghèo khó, thì còn tiền đồ gì chứ?” Hắn ngửa cổ uống từng ngụm rượu, trong ánh mắt chứa đầy tơ máu: “Cho nên không có ai để ý dến ta, tất cả mọi người đều muốn rời xa ta” Như Ý cười lạnh liên tục: “Ngươi là Hán quân kỳ Hạ ngũ kỳ Bao con nhộng thì sao chứ? Ta có xuất thân Mãn quân kỳ Thượng Tam kỳ, mẫu gia là Ô Lạp Na Lạp thị vọng tộc nhưng cuối cùng lại bị người khác vu oan mà bị nhốt nơi này, cả đời không thể nhìn thấy mặt trời, chẳng lẽ ta không thê thảm đáng thương bằng ngươi sao?” Vân Triệt đột nhiên bị người khác chê cười, lại cảm giác cái đầu lung lay, liền liều mạng đứng lên nói: “Ta còn có cách gì nữa chứ? Xuất thân như thế thì còn có năng lực bò lên cao sao? Cô bị người khác vu oan cho nên mới ở lãnh cung là do cô không có bản lĩnh. Còn ta, bản lĩnh đều có đầy đủ nhưng lại không có hi vọng, ngay cả nữ tử mà ta yêu thích nhất cũng rời xa ra, chê ta không cho nàng ta cơ hội! Ta còn cách nào khác chứ?” Ánh trăng mông lung, ngàn vạn chiếu xuống không rõ một ai, ánh trăng mờ nhạt như đáy lòng chứa đầy tâm sự mà mơ hồ dâng lên. Lăng Vân Triệt đứng ngoài cửa tất nhiên không có gì trông cậy vào nhưng còn nàng, nàng còn có cái gì để trông cậy vào chứ? Chẳng qua là ngậm oan khuất, chịu oan uổng mà không thể đành lòng chết đi mà thôi. Đúng, nàng là nữ tử mà còn phải cố gắng thì hắn là nam nhi sao lại như thế chứ? Như Ý nhịn không được nói: “Người nữ tử có thể cùng ngươi bước qua hoạn nạn thì mới là đáng quý. Nếu chỉ có thể ở bên cạnh ngươi lúc ngươi phú quý mà không ở bên lúc hoạn nạn, mà còn ghét bỏ xuất thân tiền đồ của ngươi thì loại nữ tử này, nếu đã muốn rời đi sớm thì gặp ta, ta sẽ mua rượu uống mà ăn mừng. Ngươi bây giờ vừa uống rượu, vừa cười to ăn mừng cũng còn kịp!” Vân Triệt đã cảm thấy say, hắn cười lạnh nói: “Tâm ý tuyệt tình như vậy, chỉ có nữ nhân các cô mới có thể nói ra được. Ta nhìn cô, khuôn mặt của cô có vài phần giống nàng ta, khó trách lời nói đều lạnh lùng như băng, không có chút tình ý!” Như Ý nghe thấy hắn nói như vậy, nàng biết rõ vì nàng ta khiến hắn chịu ủy khuất lớn như vậy. Bây giờ hắn đang say mà lại so sánh nàng với nữ tử bạc nghĩa kia, cho dù bây giờ nàng là phế nhân sống trong lãnh cung nhưng nàng không chấp nhận được cái so sánh hạ lưu như vậy. Nàng tức giận, cũng lười nói chuyện cho nên quay về trong phòng.
Ngày hôm sau, sắc trời vẫn còn u ám, Như Ý và Nhị Tâm đang mắc bệnh phong thấp cho nên xử trí việc hằng ngày đều có chút khó khăn, đang chuẩn bị thì nghe tiếng cửa kêu lên một tiếng “Két”, đúng là cửa nách lãnh cung đã mở ra. Từ lúc Như Ý đến đây, chưa bao giờ nghe tiếng cửa cung mở ra, cho dù Hải Lan đang được sủng ái nhưng cũng chỉ có thể nói chuyện với nàng qua cánh cửa. Nay cánh cửa đột nhiên mở ra, cũng không biết vì sự tình gì. Mặc dù nàng nghe tiếng mở cửa kia không lớn lắm nhưng trong lòng lại sợ hãi. Là ai bước vào và vì chuyện gì? Như Ý đang ngồi, đang định đứng dậy thì Nhị Tâm liền vội chạy ra ngoài cửa. Không biết ngoài cửa là ai mà chỉ nghe thanh âm Nhị Tâm nhỏ nhẹ, đứng ở cạnh cửa mà khuôn mặt đầy nước mắt: “Nương nương, là hắn đến” Như Ý híp hai mắt lại, liền thấy một bộ dáng nam tử thái y xách một hòm thuốc nhỏ tiến vào. Nhị Tâm vừa mừng vừa sợ, che miệng khóc nức nở, một câu cũng không nói nên lời. Như Ý lập tức hiểu được, chống bàn đứng dậy, chậm rãi nói: “Giang Dữ Bân sao?” Người kia bình tĩnh, nho nhã lễ độ nói: “Vi thần chậm trễ, đã khiến nương nương chịu khổ”. Hắn nói xong, nghiêng người nhìn Nhị Tâm, hắn nhẹ giọng nói: “Nhị Tâm, muội chịu khổ rồi” Một câu này so với câu vừa nói Như Ý lại mang ngữ khí khác xa nhau, câu này mang sự thân thiết và quen thuộc, Nhị Tâm đỏ cả hốc mắt: “Không ngờ huynh lại đến” Giang Dữ Bân nhìn Như Ý thỉnh an, lấy ra trong hòm thuốc một cái chẩm bao nói: “Có thể đến đây đều không dễ dàng. Vẫn là Hải quý nhân châm chước biết bao nhiêu mối quan hệ cho nên vi thần mới đến được đây” Như Ý hỏi: “Cách nào vậy?” Giang Dữ Bân cười nói: “Từ nhỏ vi thần đã sớm quen biết với Nhị Tâm, chỉ là vi thần yếu thế, lời nhẹ, vô kế khả thi cho nên Hải quý nhân suy nghĩ một ích cách, khiến ở vi thần phạm vào luật lệ của Thái y viện cho nên bị phạt đến lãnh cung chữa trị cho các phế phi Thái tần” Nhị Tâm mang chén nước trắng đến cho hắn: “Nơi này không có thứ gì tốt, huynh hãy uống đi” Giang Dữ Bân cười nói: “Đến nơi này rồi mà còn chọn đồ ăn nước uống sao? Mọi người đã vất vả lắm rồi”. Hắn ngưng thần chẩn mạch, rồi nói: “Thân thể nương nương không có trở ngại gì, chỉ là ưu tư quá mức với lại làm lụng vất cả, thận thủy có chút hư khô. Còn chữa, chứng phong thấp chỉ mới phát tác, căn cơ không sâu cho nên chỉ cần điều trị là có thể dứt điểm”. Hắn dứt lời liền chẩn mạch cho Nhị Tâm: “Phong thấp của muội so với nương nương thì nhẹ hơn một chút, chắc cũng nhờ thân thể cường kiện lúc trước. Nhưng hãy nhớ vạn lần không thể xem nhẹ, dù khỏe mạnh đến đâu thì cũng có thể mắc chứng phong thấp, nếu để bệnh này ăn vào cốt tủy thì rất khó chữ trị” Hắn nói xong, liền lấy giấy bút ra viết: “Sông ô, Thảo ô, cây tế tân, quế chi, thân cân thảo, thấu cốt thảo”, rồi hắn lại dặn dò cẩn thận: “Chỉ cần dùng những thuốc này để sắc uống là được, bên cạnh đó, mỗi lần đến vi thần sẽ châm cứu cho nương nương và Nhị Tâm” Trong lòng Như Ý cảm động, nói: “Giang thái y có tâm” Giang Dữ Bân áy náy đầy mặt: “Có tâm nhưng để nương nương và Nhị Tâm chịu vất vả như vậy, vi thần vẫn còn có lỗi”. Hắn nói xong lấy ra một bao bạc từ trong đáy hòm: “Tâm ý của Hải quý nhân và vi thần đều ở chỗ này”. Đầu tháng 3, thời tiết ấm dần lên. Vận may cũng đến, bệnh tình Hoàng hậu cũng dần có chút khởi sắc, tuy không thể dứt điểm nhưng vẫn còn có thể chống đỡ ngồi dậy, Tuệ quý phi vì Hoàng hậu mà ngày ngày đều đem Tam công chúa đến trước mặt Hoàng hậu mà chọc cười để thể hiện tâm hiếu. Tuy rằng Hoàng hậu đã mất đứa con yêu quý nhưng nghĩ tuổi còn trẻ, chung quy vẫn còn một đứa con gái. Hoàng đế lúc nào cũng trấn an, thái y lại cố gắng điều trị cho nên Hoàng hậu hy vọng ngày sau sẽ sinh hạ được một đích tử. Đợi đến một ngày tinh thần Hoàng hậu tốt lên một chút, Tuệ quý phi liền lệnh cho đám cung nhân hầu hạ ra bên ngoài và lấy một mảnh giấy hình thù người đã bị đốt cháy một nữa, nàng đem sự tình từ đầu đến cuối nói ra rõ ràng, lại có Tam công chúa do đích thân Hoàng hậu sinh ra làm chứng. Hoàng hậu vẫn còn nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt xanh mét, đôi môi run rẩy nói: “Những lời muội nói đều là thật sao?” Tuệ quý phi lúc này đang quỳ trước mặt Hoàng hậu, thề thốt: “Chuyện này xảy ra vài ngày sau khi Đoan Tuệ Thái tử tạ thế, nếu nói không phải do nguyền rủa thì thần thiếp hoàn toàn không tin” Hoàng hậu liền ngồi thẳng dậy nói: “Muội nghi ngờ nàng ta sao?” Tuệ quý phi nói: “Cái thứ này chỉ có gió thổi bay ra từ lãnh cung mà thôi. Nếu nàng ta có tâm ý muốn hãm hại Đoan Tuệ thái tử thì chắc chắn lúc nghe được tiếng chuông tang, biết Đoan Tuệ thái tử đã tạ thế thì độc phụ kia sẽ vui mừng lắm”. Nàng biến sắc, khuôn mặt tăng thêm vài phần nộ khí: “Thần thiếp nghĩ nàng ta lợi dụng lúc chúng ta không đề phòng mà vụng trộm nguyền rủa. Nghĩ đến cũng kỳ quái, từ khi nàng ta vào lãnh cung, bệnh của Đoan Tuệ thái tử lúc tốt lúc xấu, xem ra là do nàng ta giở trò quỷ rồi” Hoàng hậu vừa mới mất con, quả thật nghe những lời này mà đau đớn đến tận cùng, nàng sao có thể chịu được tin có người nguyền rủa con của mình như vậy được chứ? Nàng nghĩ ngợi rồi đứng lên, tuy rằng lúc Như Ý chưa bị đưa đến lãnh cung, bệnh tình con trai nàng vẫn không được tốt nhưng khi Như Ý vào lãnh cung thì bệnh tình ngày càng xấu, xấu đến nỗi chết bất đắc kỳ tử, làm cho người mẫu thân như nàng mất đi cái trông cậy cả đời. Nàng nghĩ có duyên cớ bên trong, cơ hồ hận đến mức đôi mắt muốn chảy máu ra, đôi tay nàng nắm chặt áo ngủ bằng gấm, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh. Tuệ quý phi nhiều năm bên cạnh Hoàng hậu nhưng chưa bao giờ thấy thần sắc Hoàng hậu khiến cho người khác sợ hãi như vậy, nàng cũng cảm thấy kinh sợ, vội kêu lên: “Nương nương, Hoàng hậu nương nương, nương nương trăm ngàn lần đứng tức giận mà làm ảnh hưởng đến phượng thể” Hoàng hậu im lặng khá lâu, rồi mới chậm rãi nói: “Bổn cung sao lại khiến thân thể bị chọc giận chứ? Muội muội rõ ràng là muốn mang thuốc tốt đến cho bổn cung, bổn cung vui mừng cho nên mới cố gắng đứng dậy mà thôi, bổn cung không muốn nằm chờ chết như hài tử của mình” Tuệ quý phi nghe thấy lời nói của Hoàng hậu tuy chậm rãi nhưng chữ nào chữ nấy đều giận dữ, nàng liền biết trong lòng Hoàng hậu đang hận thấu xương, liền nói: “Ý của Hoàng hậu nương nương là…” “Bây giờ nàng ta đã ở trong lãnh cung, chúng ta ở bên ngoài. Mỗi việc không cần gấp gáp, chỉ cần vững chắc là được. Những ẩm thực kia thường ngày đưa đến, vẫn cho nàng ăn chứ?” Tuệ quý phi nói: “Nương nương yên tâm, một điểm cũng không thể nhìn ra” Tố Tâm mang chén thuốc bước vào, Hoàng hậu gật đầu nói: “Để đó đi”. Tố Tâm liền cáo lui ra ngoài, tuy rằng Tuệ quý phi đối với đám tần phi luôn luôn kiêu ngạo nhưng đối với Hoàng hậu lại hết mực chu đáo, nàng tự tay bưng chén thuốc hầu hạ Hoàng hậu, rồi dùng ô mai tử đưa cho Hoàng hậu ăn giải đắng. Hoàng hậu cảm thán nói: “Bây giờ chỉ có muội mới tận tâm với bổn cung. Đúng rồi, thân thể muội không được tốt, nhớ ăn gì cho bổ dưỡng nhé” Tuệ quý phi tạn ơn, lại nghe bên ngoài nói: “Thận thường tại đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương” Tuệ quý phi nghe đến cái tên Thận thường tại, liền có chút khinh thường. Hoàng hậu thấy thần khó Tuệ quý phi không tốt, liền nói: “Sao vậy? Thấy chướng mắt nàng ta sao?” Tuệ quý phi tức giận nói: “Hồ mị hạ lưu, nương nương bị bệnh mấy ngày rồi mà nàng ta không đến thăm. Hoàng thượng lúc nào cũng triệu hạnh nàng ta, hôm nay thưởng cái này, ngày mai lại thưởng cái kia, Hải quý nhân và Mai tần sủng ái cũng không bằng nàng ta đâu” Hoàng hậu mỉm cười, thân người dựa vào gối mềm nói: “Còn muội thì sao? Hoàng thượng không để ý đến muội sao?” Trên mặt Tuệ quý phi hơi ửng hồng: “Bất quá trong một tháng, Hoàng thượng chỉ đến thăm thần thiếp có 5, 6 lần mà thôi” Hoàng hậu “À” lên một tiếng nói: “Như vậy cũng đâu có ít. Trong cung muội là người có tư lịch lâu nhất, lại có vị phân cao, chỉ đứng dưới bổn cung cho nên muội không cần so đo với các tần phi có vị phân thấp, có như vậy muội mới không mất thân phận. Muội hãy nhớ kỹ, các nàng ta tranh sủng cũng chỉ là nhất thời, còn muội phải tranh sủng cả đời. Muội nên nhìn xa trông rộng chút đi” Tuệ quý phi được Hoàng hậu giáo huấn một phen, nhất thời cũng không dám lộ ra xấu hổ. Hoàng hậu triệu Thận thường tại tiến vào, Tuệ quý phi kiềm chế không được, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Thận thường tại cung kính thỉnh an: “Hoàng hậu nương nương nương vạn phúc kim an. Thần thiếp nghe nói nương nương đã khỏe lại cho nên mới cố ý đến đây vấn an nương nương”. Nàng nói xong lại nhìn Tuệ quý phi thỉnh an. Hoàng hậu mỉm cười phân phó: “Đứng dậy đi. Ban tọa”. A Nhược mới dám ngồi. Tuệ quý phi chậm rãi xoa chiếc nhẫn thạch huyết hồng, cười nói: “Khí sắc Thận muội muội thật tốt, nhìn trong trắng sắc hồng, giống như cánh hoa đào ngoài sân. Thấy muội muội mặt mày hớn hở như vậy, chắc tối qua Hoàng thượng lại nghỉ ngơi bên muội muội rồi” Thận thường tại nghe giọng nói trêu chọc của nàng, liền ngượng ngùng cười nói: “Tỷ tỷ nói đùa rồi” “Nói đùa?” Tuệ quý phi khinh xuy một tiếng: “Muội muội hằng ngày thấy được Hoàng thượng, ân tình cũng lâu dài cho nên tất nhiên cái ân sủng này không phải là nói đùa rồi. Còn như chúng ta, ba bốn ngày mới gặp được Hoàng thượng, vui mừng chưa kịp thì sao dám nói đùa chứ” Trên mặt Thận thường tại ửng đỏ cả lên, chỉ dám cúi mặt chứ không trả lời lại. Tuệ quý phi thấy nàng như vậy cho nên càng cho rằng nàng được sủng ái cho nên mới không xem Tuệ quý phi là gì cho nên trong lòng Tuệ quý phi càng không vui. Phụ thân Tuệ quý phi là Cao Bân, từ khi Hoàng đế đăng cơ tới nay đều là thần tử đắc lực. Nàng ở hậu cung lại càng được sủng ái, sao lại chịu sự được khinh thường như vậy: “Hôm nay Thận thường tại trang điểm diễm lệ như vậy, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ thường tại không phải đến thăm hỏi bệnh tình Hoàng hậu nương nương, không phải an ủi tang tử của nương nương mà chỉ là đến xem náo nhiệt và chê cười mà thôi”. Thận thường tại rùng mình một cái, vội cẩn thận nói: “Phượng thể Hoàng hậu nương nương cũng đã tốt, thần thiếp trang điểm như vậy cũng muốn mang lại khí sắc vui vẻ cho nương nương. Mặt khác…” Nàng xoay mặt nhìn Tuệ quý phi cười nhẹ: “Hoàng hậu nương nương thân thể mạnh mẽ, lại được Hoàng thượng chiếu cố cho nên nếu muốn có 8 vị 10 vị Hoàng tử cũng là điều cực dễ dàng. Qúy phi nương nương thấy có đúng không?” Tuệ quý phi thấy nàng nói như vậy, mới biết miệng lưỡi nàng quá lợi hại, quả nhiên khiến Hoàng thượng yêu thích. Vẻ mặt Hoàng hậu ôn hòa cười nói: “Tâm ý của muội, bổn cung hiểu được. Muội làm nhiều việc như vậy chẳng lẽ bổn cung và quý phi còn không biết tâm ý của muội sao? Qúy phi chỉ là muốn nói giỡn với muội mà thôi, cũng chỉ muốn muội trở thành người thân cận. Đến gần quý phi ngồi đi” Tuệ quý phi cười xoáy: “Bây giờ muội muội là quả tim của Hoàng thượng, nghe nói ít ngày nữa còn muốn phong muội muội lên thành quý nhân. Chúng ta không trông cậy vào muội muội thì còn có thể trông cậy vào ai được chứ?” Ra khỏi Trường Xuân cung, cung nữ đỡ tay A Nhược đi vội vàng, cung nữ không dám nói gì, chỉ đành phải khuyên nhủ nhỏ nhẹ: “Tiểu chủ đi chậm một chút đi ạ, cẩn thận dưới chân” A Nhược chợt dừng lại, oán hận nói: “Ngay cả cái người bị thất sủng mà cũng khi dễ ta! Ngươi có thấy Hoàng thượng sủng ái ta sao?” Cung nữ kia vui sướng nói: “Không đúng sao ạ, mọi người trong cung đều nói, tuy rằng vị phân tiểu chủ hơi thấp nhưng luận về sủng ái thì không ai hơn tiểu chủ đâu ạ” A Nhược giật mình, liền tát cung nữ kia một cái nói: “Hoàng thượng đối với ta có sủng ái hay không thì ngươi cũng có thể đem ra nghị luận sao? Cẩn thận ta lấy đầu lưỡi của ngươi” Cung nữ kia không biết vì sao nàng tức giận, nàng sợ tới mức cũng không dám khóc, chỉ ôm mặt nói nhỏ: “Tiểu chủ, chúng ta nên trở về đi, nếu không Gia tần nương nương lại quở trách” A Nhược hừ nhẹ một tiếng: “Qưở trách sao? Nếu ta gặp chuyện mà nói cho nàng ta biết thì nàng ta còn muốn quở trách ta nữa không?” Hải Lan dựa vào tấm cửa, nói nhỏ: “Giang thái y đến chữa trị, phong thấp của tỷ tỷ có tốt hơn chút nào không?” Như Ý vỗ về đầu gối nói: “Tốt hơn nhiều rồi” Hải Lan nói: “Tỷ tỷ đã khỏe hơn nhiều, bệnh của Hoàng hậu cũng đã có chút khởi sắc. Nhắc đến lại thấy kỳ quái, bệnh nặng như vậy mà hôm qua Hoàng hậu lại có thể xuống giường được rồi” “Bệnh của nàng ta là tâm bệnh. Tâm tốt thì việc đứng lên cũng là lẽ thường mà thôi”
Hải Lan “À” nhẹ một tiếng: “Trước mặt người trong hậu cung không nhiều, Hoàng Thái hậu vốn đang muốn tuyển tú nữ nhưng vì chuyện Đoan Tuệ thái tử qua đời cho nên Hoàng thượng cũng không còn tâm trí để ý. Hôm nay nghe nói Hoàng thái hậu lựa chọn một vài cách cách trong các phủ và nói rằng vì tương lai hậu cung dồi dào của Hoàng thượng cho nên mới chuẩn bị như vậy” Như Ý nói: “Bây giờ Hoàng hậu không được khỏe cho nên chuyện hậu cung đều giao cho Thái hậu xử lý. Thái hậu tất nhiên là muốn tận tâm tận lực rồi. Hôm nay đã tuyển những người nào?” Hải Lan xòe ngón tay nói: “Có 3, 4 người, trong đó đặc biệt nhất là Lục thị con gái của Thái thường tự Thiếu Khanh Lục Sĩ Long được phong làm Khánh quý nhân và con gái của Thị lang Vĩnh Thụy Diệp Hách Na Lạp thị được phong làm Thư quý nhân. Nghe nói Thái hậu yêu thích đến mức, luôn mang các nàng bên người để tự dạy dỗ” Như Ý thân thiết nói: “Đừng nghĩ đến người khác nữa. Còn muội thế nào rồi?” Hải Lan yên lặng nói: “Muội còn thế nào được chứ? Vẫn như cũ mà thôi, chỉ có thể khiến tâm Hoàng thượng không biết mất mà thôi” Như Ý nhíu mi nói: “Khó khăn như vậy sao?” Hải Lan do dự một lát, vẫn nói: “Hoàng thượng vẫn thích A Nhược, nghe nói giờ qua Tết Đoan ngọ sẽ tấn phòng làm quý nhân. Nếu nàng ta mang thai, cho dù là Hoàng tử hay công chúa thì cái chủ tử một cung đối với nàng ta không có gì khó” Như Ý vừa nghĩ đến năm đó A Nhược vu oan cho nàng, liền căm hận nói: “Nàng ta đắc ý như vậy sao?” Hải Lan nói: “Tất nhiên là đắc ý rồi. Hoàng thượng sủng ái như vậy, lại được ban thưởng không ngừng, a mã của nàng ta ở ngoài cung cũng đắc ý, hằng năm đến mùa trị thủy Hoàng thượng đều dùng đến hắn. Nhưng nàng ta vẫn thấy chưa đủ, suốt ngày ở trong cung Gia tần đánh gà mắng chó không ngừng nghỉ. Đúng là cái hạng người này lòng tham không đáy”. Như Ý suy nghĩ, nhẫn nại nói: “Muội tự che chở cho chính mình đi, không cần trù tính thay ta làm gì” Hải Lan đang muốn nói gì thì đã thấy Lăng Vân Triệt đi tới, không kiên nhẫn nói: “Hải quý nhân mau đi đi, ở nơi này càng nhiều càng làm mất thời gian quý giá của quý nhân” Hải Lan được sủng ái nhiều ngày nhưng lại không quen người bên ngoài nịnh hót, lãnh cung là nơi không thể vào nhưng lại có thể lui tới thường xuyên, nàng chưa từng nghe qua lời nói như vậy, lập tức liền trầm mặt xuống. Vẫn là Như Ý vỗ cánh cửa, ám chỉ nàng không cần để ý đến, Hải Lan nghĩ sau này vẫn còn nhờ vào Lăng Vân Triệt chiếu cố cho nên mới nhẫn nhịn tức giận xuống. Như Ý thấy khẩu khí Lăng Vân Triệt như vậy, cũng không buồn gì, chỉ thản nói: “Đã nhiều ngày trôi qua mà ngươi vẫn không bỏ xuống được chuyện xưa mà mở to mắt nhìn con đường phía trước sao?” Nói xong, nàng liền xoay người đi vào phòng. Vân Triệt suy sụp ngã xuống, ngồi trước cửa lãnh cung, mở mắt nhìn sắc trời đen như mực, trước mặt hiện lên khuôn mặt Yến Uyển thanh lệ, hắn theo bản năng lấy túi rượu bên người, trong đó hắn yêu thích nhất là rượu đế Hùng Hoàng. Hắn vặn mở nắp ra định uống thì chợt nhớ tới lời nói của Như Ý, ngẫm nghĩ lại thấy cũng không vui vẻ gì cho nên hắn liền mở mắt tính toán điều gì rồi đợi Cửu Tiêu đổi canh gác và đi ngủ một giấc.