Thục phi nói rằng mình không có gì để viết, Văn Ngự Bạch bèn bảo nàng viết tên các món ăn, thái y vừa chữa trị, nàng vừa viết. Bánh hoàng kim hình rùa, vịt tám món sốt đặc biệt. Hoa phù dung, dây leo xanh mướt, Tôm mã não lấp lánh pha lê. Thịt xá xíu ngập trong son phấn, Bánh nướng xốp tựa tuyết nhung. Chả giò tam tiên mang ý nguyện, Ếch sông say bởi rượu Long Tỉnh.
Thục phi phụng chỉ vừa chép vừa đọc, Khiến thái y kê đơn sai đến mười hai lần. Trước khi đi, Văn Ngự Bạch vẫn mang vẻ mặt "vì muốn tốt cho ngươi", Nói với nàng: "Về sau vẫn nên ăn cơm nhà nhiều một chút. Y Hi điện có phải chật chội lắm đâu. Thực sự không được thì người cứ ra ngự hoa viên mà dùng bữa. Lúc nào cũng ăn nhờ nhà người ta, coi chừng trúng gió đất đấy."
Nghe nói Thục phi nương nương bị đả kích nặng nề, buông thả bản thân, từ hôm đó mỗi bữa ăn đều có thể ăn ba cái chân giò pha lê.
Lại là hoàng hậu nương nương không cam lòng muốn đặt ta dưới mí mắt để nắm thóp. Nàng chạy đi nói với hoàng thượng ta được sủng ái như vậy, chắc hẳn là có chỗ hơn người, bảo ta dạy nàng. Văn Ngự Bạch khen nàng hiếu học, rồi ban thánh chỉ. Ngày hôm sau mở lớp học Hướng Dương Nhỏ hậu cung, chủ yếu dạy toán, văn, tiếng Anh và thể dục.
Hoàng hậu nương nương không phải người tốt.
Học chưa được hai ngày, nàng ta bắt đầu trốn học. Cứ đến tiết toán là bị bệnh, một tháng có bao nhiêu tiết thể dục thì nàng ta có bấy nhiêu lần đến kỳ. Không cho ta đến Phượng Tê cung vấn an thì thôi, gặp ta ở ngự hoa viên còn quay đầu vén váy chạy mất dép.
Cứ như vậy hai tháng.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã quỳ bên ngoài nửa canh giờ rồi."
"Nàng ta nói gì không?"
“Hoàng hậu nói gì, lão bộc này nghe không hiểu."
Văn Uyển Bạch bĩu môi, ném bút lông, áp tai vào cửa ngự thư phòng nghe tiếng Hoàng hậu đang gào thét. Văn Ngự Bạch sa sầm nét mặt mà quở trách ta: "Kẻ nói muốn dạy học là nàng, kẻ nói không dạy cũng là nàng."
"Nàng còn nói đột ngột nghỉ dạy sẽ gây tổn thất lớn về kinh tế,"
Hắn khựng lại, tựa như đang cố nén giận, "Ta phải vất vả lắm mới moi được của Hoàng hậu nương nương năm mươi lượng bạc, đưa nàng hai lượng bạc phí công để nàng nghỉ dạy, thế mà..."
Hắn càng nói càng tức giận, "Rốt cuộc nàng có nghĩ đến khó xử của ta không?”
Thật tội nghiệp cho Hoàng hậu nương nương, sao người lại không hiểu rõ đối thủ của mình chẳng phải ta, mà là Văn Ngự Bạch cơ chứ
Nếu nói kẻ độc ác nhất chốn hậu cung, ắt hẳn là Hiền phi nương nương. Không ngờ nàng ta lại muốn tìm người hủy hoại thanh danh của ta. Nhưng không giống với những kẻ khác đố kị ta có quan hệ tốt với Văn Ngự Bạch, nàng ta là do nghe chuyện Hoàng hậu nương nương cùng Thục phi hai lần liên tiếp thất thế.
Hậu cung hai phen bại trận khiến nàng ta nổi lòng hiếu thắng. Để chứng tỏ mình cao tay hơn những phi tần khác, nàng ta muốn khiến ta phải cúi đầu van xin, và nàng ta đã thực sự thành công.
Hiền phi nương nương quyết tâm hủy hoại thanh danh của ta. Nàng ta đưa vào một tiểu cung nữ. Ta nghi ngờ nàng ta chọn một cung nữ cấp thấp. Nhưng ta thực sự mệt mỏi rồi, cũng chẳng còn để tâm Văn Ngự Bạch nhìn ta thế nào, thế là ta chủ động cởi y phục của tiểu cung nữ.
Tiểu cung nữ ngăn lại…
Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta van xin ta tha cho. Nàng ta nói mình là con nhà tử tế. Nàng ta nói còn muốn xuất cung gả đi.