Tiêu Sở Địch hẹn ta đi dạo chơi. Thư lại đến tay Hoàng hậu nương nương… Hoàng hậu nương nương cười đầy ẩn ý hỏi ta thích ai. Ta ấp a ấp úng mãi không nói nên lời. Nàng ta bỗng nhiên tỏ vẻ đã hiểu ra, "Hay là ngươi thích Hứa Nghị Hoan?"
Ta còn chưa kịp lên tiếng thì nàng đã nói tiếp.
"Ơ, chẳng lẽ ta không xứng sao?"
Chuyện này là sao chứ. Hoàng hậu nương nương nói nam nhân giống như chân giò heo, tình yêu giống như gia vị, nếu không dùng gia vị ướp thì nó vẫn chỉ là một thứ bốc mùi.
Ta luôn cảm thấy nàng có ý gì đó, nhưng lại không hiểu ra được.
"Hoàng hậu nương nương kia? Chẳng lẽ định cứ thế cô độc già yếu trong cung cả một đời sao?"
Nàng đã uống chút rượu, trên mặt thoa một lớp phấn mỏng. Hoàng hậu nương nương đã ngà ngà say, nàng kéo kéo bộ cung trang rườm rà: "Ở bên người mình yêu thương, sao có thể gọi là cô độc cả một đời được chứ?"
Nàng nũng nịu cười: "Ta nói chính là Hứa Nghị Hoan. Ưm, bộ cung trang này nóng quá, vẫn là kính trang thoải mái hơn."
Nàng say rồi, say đến mức không còn ra thể thống gì nữa. Văn Ngự Bạch lại bước đến bên cạnh ta trong lúc ta đang ngẩn người, hắn bế ngang hoàng hậu nương nương trở về Phượng Tê cung, cẩn thận vén chăn cho nàng.
Ta và Văn Ngự Bạch cùng đi đến Ngự Hoa Viên.
"Hoàng hậu nương nương hẳn là một cô nương phóng khoáng?"
"Ừ."
Hoàng hậu nương nương và Hiền phi nương nương từ nhỏ đã là bạn tốt, hai vị tiểu thư khuê các của hai nhà thế gia danh môn ấy suốt ngày chỉ nghĩ đến việc múa đao múa kiếm, tung hoành ngang dọc chốn giang hồ.
Cho đến khi con chim được nuôi nấng tỉ mỉ kia bị nhốt vào lồ ng son. Mọi chuyện sau đó ta đều có thể đoán được. Hoàng hậu nương nương chỉ muốn cả đời có một người duy nhất bên cạnh, nào ngờ Văn Ngự Bạch lại đưa cả Hiền phi nương nương vào cung. Nàng đau khổ đến c.h.ế.t lặng, từ đó khép kín trái tim, không còn yêu ai nữa.
Văn Ngự Bạch thở dài, nhìn ta bằng ánh mắt như đang quan tâm một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ.
"Là hoàng hậu nương nương muốn trẫm đưa Hứa Nghị Hoan vào cung. Nàng ấy nói Hứa Nghị Hoan không có hứng thú với nam nhân, ở đâu cũng cô độc đến cuối đời. Vừa hay nàng ấy đang thiếu một người để đánh mạt chược."
Trong triều xuất hiện một vị thừa tướng trẻ tuổi. Từ đó về sau, ngày nào hoàng hậu nương nương cũng kéo ta leo tường.
Cũng chỉ có ta bằng lòng đi cùng nàng. Hiền phi nương nương rất khinh thường nam nhân có thời gian đó chẳng bằng cắn hạt dưa cho rồi.
Thục phi nương nương thì hai tai chẳng màng chuyện thế sự, chỉ một lòng muốn gặm chân giò. Hiền phi nương nương chỉ thích ăn hạt dưa, ta cũng đã ngán bánh ngọt rồi, vì vậy đồ ăn trong cung này đều bị Thục phi nương nương bao hết.
Nàng ấy không chỉ thích ăn, mà còn thích làm đồ ăn nữa. Mỗi khi nhắc đến tẩm cung của Thục phi nương nương, rất ít người nhớ ra Y Hà điện, mà theo bản năng đều nghĩ đến ngự thiện phòng.