Hửm? Vành tai Tiêu Sở Địch đỏ ửng, hắn cúi đầu không nói. Mặt đỏ bừng, ta đưa mắt ra hiệu cho Thang Dịch Dao. Thang Dịch Dao dường như không nhìn thấy.
Nhớ lại những lời ta nói hôm đó, Thang Dịch Dao bắt chước y như thật.
"Chính là lúc Tiểu Khê và ta ở bên nhau, chàng có cảm thấy trong lòng bàng quang sưng lên không?"
Tiêu Sở Địch: Hửm? Ở bên nàng?
Ta: Hửm? Bàng quang sưng lên?
Đại khái lúc ta nghe giảng toán cũng mơ hồ như trạng thái hiện tại của nàng vậy. Văn Ngự Bạch chỉ cúi đầu gắp thức ăn, không nói một lời. Hắn gắp một đũa thức ăn vào bát Thang Dịch Dao.
"Biết mình mù chữ thì nên nói ít thôi."
Thang Dịch Dao bĩu môi, hỏi lại: "Chàng không thấy hai người họ rất xứng đôi sao?"
Mặt Văn Ngự Bạch càng thêm đen lại.
"Nàng mù từ khi nào vậy?"
Trong cung cấm lửa trần, vì vậy khi Thang Dịch Dao biết được Văn Ngự Bạch cho phép đốt pháo hoa trong cung vào buổi tối, cả người nàng ấy vui sướng như phát điên. Văn Ngự Bạch mím môi liếc nhìn nàng. Đáy mắt ánh lên vẻ chán ghét rõ mồn một, không hề che giấu.
"Ngươi cứ vui vẻ đi, trẫm đi căn dặn bọn họ chuẩn bị."
Long bào màu vàng sáng bị Thang Dịch Dao túm lấy, Văn Ngự Bạch nhếch môi, ánh mắt như nhìn kẻ ngốc đánh giá nàng ta. Đôi mắt Thang Dịch Dao sáng lấp lánh, con ngươi đen láy như có cả dải ngân hà lấp lánh: "Hoàng thượng, kẻ ngốc này... có thể để ta giả vờ được không?"
Khi pháo hoa bay lên, hoàng thành sáng rực ba nghìn ánh đèn. Hoàng hậu nương nương đang nắm đèn cầu phúc của mình, cùng Hiền phi nương nương thảo luận xem rốt cuộc sai sót ở bước nào mà đèn không bay lên được.
Văn Ngự Bạch đứng thẳng, khóe miệng mỉm cười nhìn đèn cầu phúc của mình chậm rãi bay lên.
Thục phi nương nương vẫn còn đang loay hoay với chiếc đèn lồ ng.
Tiêu Sở Địch đang nắm tay ta, cùng ta viết điều ước. Ba nghìn chiếc đèn sáng chiếu rọi một hoàng thành cô độc. Văn Ngự Bạch nhìn Tiêu Sở Địch và Lăng Mộ Khê đang cười đùa vui vẻ, khẽ mỉm cười.
Ban đầu chỉ là một nụ cười nhếch mép, sau đó không biết nghĩ đến điều gì, hắn càng cười càng dữ dội, tiếng cười phóng túng và ngông cuồng. Lý công công nhìn Văn Ngự Bạch, dường như xuyên qua vị hoàng thượng đang mặc long bào này, lại nhìn thấy thiếu niên năm đó cả người vận trang phục gọn gàng, cưỡi ngựa cầm kiếm, phong nhã tuấn tú.
Mãi cho đến khi sắc đỏ lan đến khóe mắt, Lý công công mới chú ý tới vành mắt hoàng thượng đã đỏ lên. Văn Ngự Bạch kéo kéo cổ áo, vẫy tay về phía Lý công công. Trong ánh mắt kinh ngạc của Lý công công, hắn vừa cởi vừa mở, cười mà cởi bỏ long bào: "Tiểu Lý Tử, chiếc long bào này trói buộc trẫm... quá chặt rồi."
Lý công công mỉm cười, dưới pháo hoa ngập trời, ông ngẩng đầu nhìn kỹ vị đế vương trước mặt đang đỏ hoe mắt cười cởi long bào, rồi lại liếc nhìn hoàng hậu nương nương đang đuổi bắt đùa giỡn. Ông giơ tay áo lau nước mắt, đế vương quyết đoán hiện nay, nương nương đang nắm giữ ngọc tỷ truyền quốc hiện nay, đã từng cũng chỉ là hai đứa trẻ mới lớn.