Hậu Cung Sum Họp

Chương 2



Từ khi phụ thân ta trở về, mẫu thân ta không còn thích quấn quýt lấy ta nữa. Bà ấy luôn nói với phụ thân những lời kỳ quặc: "Huynh trưởng, đây là hà bao muội tặng huynh, từng đường kim mũi chỉ đều là muội tự tay may, huynh nhận lấy đi, muội không có ý gì khác đâu, tẩu tẩu sẽ không giận chứ?"

Phụ thân ta vô cùng căng thẳng, dè dặt lên tiếng: “Trà canh?"

Mẫu thân ta đáp: "Phải, chính là trà xanh!"

Phụ thân ta bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn.

"Kẻ khoác vai bá cổ muốn kết nghĩa huynh đệ với ngươi là ai?"

Phụ thân ta nói: "Chẳng phải là ngươi sao?"

Mẫu thân ta sờ lấy chiếc gậy gỗ nhỏ. Phụ thân ta kịp thời sửa lời: "Đồ nam nhân lẳng lơ!"

"Không thể kể chi tiết cho khuê mật (bạn thân)."

Mẫu thân ta lại nói: "Nếu để lại ngọc bội thì sao?"

"Ngọc bội phải khắc tên mình lên, không thể để bị trộm."

"Nếu người được cứu trông có vẻ giàu có và quyền thế thì sao?"

"Nhanh chóng chuyển nhà đi, nếu không tên đần độn kia rất có khả năng bước tiếp theo sẽ diệt tộc, tàn sát cả làng."

Mẫu thân ta: "Nếu người đó không nhận ra con thì sao?"

"Vậy chắc chắn là bị người khác sắp đặt mất trí nhớ rồi."

"Nếu gặp phải sơn tặc thì sao?"

"Nhảy xuống vách núi, không c.h.ế.t còn có thể gặp được tình yêu đích thực."

Mẫu thân ta đột ngột vỗ bàn một cái: "Rất tốt!"

Mẫu thân ta rất nghiêm khắc với ta. Bà ấy muốn ta học y, để sau này người khác hãm hại ta thì ta có thể bảo toàn tính mạng, người khác hạ độc ta thì ta có thể tự cứu, người khác tặng ta xạ hương ta có thể ngửi ra mùi vị.

Còn muốn ta học được một nghề thủ công để kiếm tiền, như vậy ngày nào đó ta ly hôn cũng có cách kiếm sống, còn muốn ta học được cách tranh giành đấu đá trong vương phủ, để phòng khi bị người khác hãm hại.

Mẫu thân ta lo lắng đến bạc đầu vì chuyện thành thân của ta. Bà ấy lo lắng quá nhiều rồi, ta vốn dĩ không gả đi được.

Mẫu thân ta mở một tiệm thuốc nhỏ cạnh nhà, ta ở đó giúp việc, bà ấy kê đơn ta bốc thuốc. Tiệm thuốc này rất nổi tiếng ở kinh đô, ai nhắc đến Hồi Xuân Đường nhà ta đều phải nói một tiếng: "Tiệm đen."

Đêm nay mẫu thân ta đang chuẩn bị đóng cửa tiệm, nhưng lại có hai công tử loạng choạng đi vào. Một công tử áo xanh dìu một công tử áo trắng bị thương nặng. Công tử áo xanh nói rằng những tiệm thuốc khác đều đã đóng cửa, xin mẫu thân ta giúp đỡ cứu họ.

Mẫu thân ta tất nhiên là cứu rồi. Cho dù chỉ là nhìn ngọc bội chất liệu tốt bên hông họ cũng phải cứu. Con mồi béo bở tự dâng đến, làm sao có lý nào không "làm thịt".