Từ Hi thật sự nhìn không nổi nữa, kéo dải lụa rực rỡ trên người xuống, bước tới kéo Lâm Tiếu lại rồi nhìn từ trên xuống: "Tiếu Tiếu, cậu không sao chứ? Miệng vết thương còn đau không?"
Lâm Tiếu vừa mới bị hoảng sợ, hiện tại đã bình tĩnh, nhìn cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu.
Từ Hi kéo cô tiến về phía trước hai bước, mở miệng lải nhải: "Cậu làm mình sợ muốn chết. Hôm đó mình tới lớp tìm cậu thì người ta nói cậu đã vào bệnh viện làm phẫu thuật. Mấy ngày nay cậu không có tới trường khiến cho mình luôn lo lắng cho cậu đó......"
Lâm Tiếu yên lặng nghe, thỉnh thoảng sẽ nói một câu "Cảm ơn" hoặc là "Thật tình là không có gì hết" đáp lại cô ấy.
Hai người đi thêm vài bước, cách đám người đang làm ầm ĩ phía sau xa một chút.
Từ Hi cố tình quay đầu liếc Trịnh Lãng Yến từ nãy đến giờ vẫn dùng đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Lâm Tiếu, cô mỉm cười thích thú mà nói với Lâm Tiếu: "Hai người bọn cậu......"
Lâm Tiếu nghi hoặc mà nhìn cô ấy một cái, dùng ánh mắt dò hỏi đợi cô nói ra câu tiếp theo.
"Ai nha, thì là do mấy ngày nay hai người sớm chiều cạnh nhau. Trịnh Lãng Yến một tấc cũng không rời mà còn tận tâm chăm sóc cậu. Cậu không có cảm giác đặc biệt gì à?" Từ Hi nhịn không được mà nói ra một tràng, còn chớp chớp mắt như vô cùng chắc chắn.
Lâm Tiếu rốt cuộc cũng hiểu ra.
Cô rũ mắt suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: "Mấy ngày nay mẹ mình cũng ở đó. Tất cả đều rất bình thường."
Từ Hi nuốt nước miếng một cái, chớp chớp mắt như muốn bị nghẹn.
Một lát sau, cô mới thầm lẩm bẩm một câu: "Cái người này, bình thường đều diễu võ dương oai sao tới thời điểm mấu chốt lại nhát gan như vậy."
"Gì cơ?" Lâm Tiếu không nghe rõ lắm.
"Không có gì hết." Từ Hi ôm lấy cô tiếp tục đi về phía trước, nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: "Mình cảm thấy Lục Cửu Kiến hình như cũng thay đổi tốt hơn rồi. Cao lãnh cấm dục, còn là học bá nữa. Biết chơi dương cầm, khuôn mặt cũng giống thần tượng của mình!"
Tự mình nói xong, Từ Hi còn kích động la lên: "Ai ai, cậu biết không, mấy ngày cậu không có đây, trong khối bọn mình cậu nổi tiếng lắm đó. Có mấy người nói nam thần Trịnh Lãng Yến của khối trốn học tới bệnh viện chăm sóc cậu, hạng nhất khối Lục Cửu Kiến lại giúp cậu ghi chép bài. Nghe nói trước kia cậu ấy chưa bao giờ ghi bài cả. Tiếu Tiếu à, cậu đúng là nữ chính trong phim Hàn nha!"
Lâm Tiếu có chút cạn lời nhìn Từ Hi, không biết nên nói như thế nào về chuyện này nữa. Nhìn thiếu nữ giương môi bày ra khuôn mặt ảo tưởng, Lâm Tiếu nghiêng đầu, muốn hỏi một chút nhưng cuối cùng lại không hỏi ra miệng.
Từ Hi không giống như những người khác, cô thường không để ý chuyện của Lâm Tiếu, cũng không có bởi vì việc nhà của Lục Cửu Kiến mà nói linh tinh về cậu ta.
Không chờ cô mở miệng, Từ Hi bỗng dưng nhớ tới cái gì đó, nhắc nhở cô: "Ai, Tiếu Tiếu à, trong trường chúng ta người không nói lý nhiều lắm. Fan của hai người kia cũng nhiều nữa. Hai ngày này tốt nhất cậu đừng nên ra ngoài một mình để tránh bị bọn họ chặn lại gây chuyện."
Lâm Tiếu rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Những người phía sau không đoán được sắc mặt của Trịnh Lãng Yến, tay cầm pháo hoa đã trống, hai mặt nhìn nhau.
Trịnh Lãng Yến nhìn thân ảnh phía trước cách mình ngày càng xa, xong lại nhìn qua bên trái rồi bên phải, rồi đánh hai người bên cạnh một cái, bất mãn nói: "Tôi còn chưa kịp nói, mấy cậu đã giành rồi. Cũng nhiệt tình quá ha ——"
Chử Cương ngượng ngùng sờ đầu, bộ dáng cợt nhả: "Yến ca, bọn tôi cũng chỉ muốn giúp cậu thôi."
"Đúng vậy, trước sau gì cũng phải gọi thì chi bằng giờ cứ gọi trước đúng không. Chừng nào cậu mới tỏ tình thế. Bọn tôi thấy sốt ruột thay cậu luôn đó." Đoạn Nghị Cách đang lên tiếng phụ họa, chợt kinh ngạc hỏi một câu: "Yến ca, đừng nói là cậu không muốn tỏ tình nha?"
Trịnh Lãng Yến dường như bị hỏi muốn nghẹn họng, đầu ngón tay vừa nâng lên cứng đờ, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, im lặng không nói gì.
Khóe miệng Chử Cương co rút, nhỏ giọng nói: "Yến ca, con gái là phải mở miệng theo đuổi. Như lầ Lâm Tiếu...... à không chị dâu. Loại học sinh ngoan ngoãn như chị dâu, nếu cậu không mở lời thì dù cho mỗi ngày cậu đi theo làm cái đuôi của cô ấy, người ta cũng không biết cậu muốn gì đâu."
"A, đúng vậy." Đoạn Nghị Cách vỗ tay một cái, nhìn sắc mặt Trịnh Lãng Yến, bổ sung tiếp: "Chị dâu vừa xinh đẹp lại hiền lành như vậy, lỡ như, tôi chỉ nói lỡ như thôi nha, được người khác mở lời trước thì......"
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén thâm trầm của Trịnh Lãng Yến bắn tới, Đoạn Nghị Cách lập tức ngậm miệng.
Trịnh Lãng Yến không đánh người, vẻ mặt cậu âm trầm suy nghĩ gì đó rồi xoay người rời đi.
Chử Cương hơi khó tin hỏi: "Yến ca không định tỏ tình thật đấy sao? Cậu ấy không biết theo đuổi con gái thế nào sao?"
Đoạn Nghị Cách ôm tay nhìn,"hừ" một tiếng: "Trước kia khi bọn con gái chủ động dính tới, Yến ca đều phớt lờ bọn họ. Cậu ấy đã quen với những việc như vậy rồi, cậu nói xem cậu ấy làm sao biết?"
Thân hình cậu tiến về phía trước hai bước, sau đó tăng tốc bước đi, đuổi đến phía sau Lâm Tiếu.
Lúc này là đang vừa thời điểm tan học, trong trường học vô cùng náo nhiệt. Khóa huấn luyện quân sự cho năm nhất vừa kết thúc. Trên người những học sinh mới là những bộ đồng phục mới. Khuôn mặt của họ đều mang theo vẻ cực kỳ vui sướng và khát khao về cuộc sống mới.
Mấy người ở hành lang tản ra, Trịnh Lãng Yến đi theo phía sau Lâm Tiếu về phòng học. Có bạn học từ trong phòng học đi ra, ánh mắt nhìn hai người mang theo sự sáng tỏ cùng chút sợ sệt.
Chỗ ngồi trong phòng học đã trống hơn một nửa, những người còn lại thì tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm với nhau.
Lục Cửu Kiến an tĩnh ngồi tại chỗ, không biết đang xem cái gì.
Lâm Tiếu nhìn một vòng, thả nhẹ bước nhân, trở về chỗ ngồi của mình.
Sau khi đến bàn học, cô liền lấy sách giáo khoa cùng với vở ghi chép từ trong cặp ra trả lại cho cậu ta.
Lục Cửu Kiến không chút động đậy nhìn chăm chăm Lâm Tiếu.
Không chờ Lục Cửu Kiến duỗi tay, quyển sách trên tay Lâm Tiếu đã bị Trịnh Lãng Yến lấy đi.
Cậu cau mày, duỗi cánh tay ném sách lên bàn Lục Cửu Kiến, kéo ghế của Lâm Tiếu tới gần mình một chút: "Không phải bác sĩ không phải nói cậu nên tịnh dưỡng, không được vận động mạnh hay sao? Mau ngồi xuống đi."
Chỉ cầm mấy quyển sách mà là vận động mạnh sao......
Lâm Tiếu khó tin đưa mắt nhìn bộ dáng hiển nhiên của Trịnh Lãng Yến, không biết phải nói gì.
Cô vừa ngồi xuống đã không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi Trịnh Lãng Yến: "Hai người các cậu, thật sự là bạn bè đấy à?"
Có loại bạn bè suốt ngày dương cung bạt kiếm với nhau như thế này ư?
Trịnh Lãng Yến trả lời lấp lửng: " Tình bạn giữa bọn con trai, cậu không hiểu được đâu."
Lục Cửu Kiến nhìn đăm đăm sách trên bàn, nghe tiếng Lâm Tiếu nhỏ giọng lẩm bẩm phản bác, có chút tự giễu mà cười.
——
Bởi vì Lâm Tiếu đã nghỉ mấy ngày, giáo viên các môn kiểm tra bài cũ đều tránh gọi Lâm Tiếu. Trước lúc tan học, giáo viên tiếng Anh còn đem đề kiểm tra hôm trước đưa cho cô, bảo cô có rảnh thì làm.
Vào thời gian tự học, Lâm Tiếu cắn bút, nhìn đáp án đã đọc mấy lần vẫn có chút không hiểu. Ánh mắt theo bản năng nhìn về phía Lục Cửu Kiến nhưng rồi nhanh chóng dời đi.
Thế mà bên kia lại phản ứng rất nhanh.
Lục Cửu Kiến cầm sách không động đậy, giọng lạnh lùng nói: "Chỗ nào không hiểu?"
Ngay lập tức, Lâm Tiếu liền lấy bút chỉ ở đề trắc nghiệm số hai.
Lục Cửu Kiến mới vừa nghiêng đầu lại, bên trái Lâm Tiếu đột nhiên bay tới một quyển sách luyện tập toán học trắng tinh chưa viết gì, đè kín đề thi.
Cô nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo ương ngạnh của Trịnh Lãng Yến, trong ánh mắt còn mang theo dục vọng chiếm hữu, một bộ dáng không cam lòng yếu thế. Tầm mắt cậu từ trên mặt Lục Cửu Kiến dời qua khuôn mặt của Lâm Tiếu, khóe mắt co rút một cái, nhanh chóng nói với cô: "Mình cũng có chỗ không hiểu, cậu giảng giúp mình một chút nhé."
Lâm Tiếu ngừng động tác lại, kiên nhẫn khuyên cậu: "Chờ một chút, mình nghe xong——"
"Không được, bây giờ mình đang rất ham học hỏi, cần hiểu gấp." Cánh tay của Trịnh Lãng Yến khẽ đụng vào tay Lâm Tiếu, đôi mắt đào hoa trừng lớn, không chịu thoái nhượng chút nào.
Lâm Tiếu cắn môi, xin lỗi mà nhìn Lục Cửu Kiến nói: "Phiền cậu chờ một chút". Sau đó nhanh chóng quay lại, kiên nhẫn hỏi: "Cậu không hiểu chỗ nào?"
Trịnh Lãng Yến bị hỏi thì hơi đơ người ra.
Vừa nãy cậu chỉ muốn hấp dẫn lực chú ý của Lâm Tiếu, không muốn thấy cô và Lục Cửu Kiến dựa gần vào nhau mà thôi.
Cậu nào có cái vấn đề gì cần hỏi đâu chứ.
Ánh mắt Lâm Tiếu nghiêm túc nhìn cậu, một lúc sau, cô bất đắc dĩ than một tiếng, thay đổi phương pháp hỏi: "Trịnh Lãng Yến, chỗ nào cậu biết rồi?"
Trịnh Lãng Yến: "......"
Tiểu thiếu gia bị người khác nghi ngờ năng lực học tập, cậu lại không phản bác được, vẻ mặt vừa oan ức vừa buồn bực nhìn Lâm Tiếu.
Một lúc sau, cậu không phục mà gào một câu: "Học giỏi thì hay lắm à?"
Ánh mắt Lâm Tiếu dịu dàng như nước. Cô vừa rũ mắt xuống, cầm bút chì viết ở trên sách bài tập của cậu vừa gật đầu nói: "Học giỏi đương nhiên là chuyện tốt. Nhiều người dù có nỗ lực đến đâu cũng không thể lấy được thành tích tốt, như mình vậy."
Trịnh Lãng Yến câm lặng.
Lâm Tiếu tiếp tục viết gì đó trên giấy: "Cậu làm trước những đề này đi, đều là đề của lớp mười đó. Chỗ nào không biết thì hỏi mình."
Trịnh Lãng Yến khó hiểu nhìn chằm chằm Lâm Tiếu, trên mặt cô là sự nghiêm túc. Thấy Trịnh Lãng Yến không chút động đậy, cô bèn đem sách bài tập trả lại cho cậu, sau đó cúi đầu xem đề thi tiếng Anh của mình, nhẹ giọng nói: "Trịnh Lãng Yến, cậu không định thi đại học sao? Cậu muốn giống như rất nhiều người trong trường này bị người nhà đưa ra nước ngoài phải không? Nhưng mình thì nhất định phải thi. Trường mình muốn thi vào hơi xa một chút, điểm chuẩn cũng khá cao, rất khó thi vào. Thế nên bây giờ mình phải cố gắng nhiều hơn nữa."
Trịnh Lãng Yến ngơ ngẩn nhìn Lâm Tiếu. Sau một thời gian, cậu giống như là một con chó lớn được huấn luyện, cụp lỗ tai xuống, nghiêm túc mà dựa vào trên bàn, rũ mắt xem đề mà cô viết ra.
Trước kia, cậu chưa bao giờ nghĩ tới mấy vấn đề này. Vì vậy sau khi Lâm Tiếu nghiêm túc nhắc tới, khiến cho cậu bị sốc một chút.
Cô từng nhắc tới dự định tương lai của mình. Giây phút đó, thậm chí Trịnh Lãng Yến cảm thấy, Lâm Tiếu như đang ám chỉ cho cậu, bây giờ cô muốn cậu nỗ lực một ít, cô hy vọng cuộc sống sau này có cậu bên cạnh.
Ngọn lửa trong đáy lòng như được một lượng lớn không khí thổi vào, mang theo dục niệm bốc cháy hừng hực.
Lần đầu tiên trong cuộc đời của Trịnh Lãng Yến cảm thấy hứng thú với việc học. Cậu nghiêm túc nhìn đề bài trên sách.
—— Đề thứ nhất, không biết làm.
Trịnh Lãng Yến nhịn không được cào tóc sau đầu.
Nghĩ thầm, cô cũng thật xấu xa.
Đốt lửa trong lòng người khác như vậy mà lại làm như chẳng có việc gì.
Lâm Tiếu giơ đề thi lên, vừa mới quay đầu chuẩn bị hỏi bài, Lục Cửu Kiến như là bị lời nói nào đó của cô làm kích động, bất chợt nhăn mặt đứng dậy.
Lâm Tiếu kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Lục Cửu Kiến xoay người, dùng chất giọng trầm lạnh để lại một câu: "Xin lỗi, tôi có việc đi ra ngoài một chút."