Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 3



Edit by Link

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Lâm Tiếu sửng sốt một chút, giương mắt nhìn lên.

Hai nam sinh trước mặt rõ ràng là bị thanh âm đột nhiên xuất hiện ở sau lưng làm cho giật mình, chợt quay người nhìn lại.

Trịnh Lãng Yến vừa lúc cất bước tới.

Cậu còn cao hơn đối phương cả nửa đầu, chân dài bước qua, ánh mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo. Rõ ràng là khí định thần nhàn nhưng lại khiến cho người khác cảm giác cả người cậu đều đang kêu gào tức giận.

Cậu đi xuyên qua giữa hai người, chẳng biết có phải là cố ý hay không mà cánh tay cậu đâm vào hai người kia khiến họ đều có chút lảo đảo.

Cái bật lửa trong tay nam sinh được xưng là "anh Lượng" kia rơi xuống, tâng trên mặt đất hai lần, lăn đến bên chân Lâm Tiếu.

Từ một bên cột hành lang, ánh mắt Lâm Tiếu nhìn cậu cất bước đến bên này.

Khóe môi Trịnh Lãng Yến mang theo mấy phần ý cười du côn, bộ dáng đi đường cũng vô cùng kiên cường, không hề dừng lại một chút nào, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên mặt cô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lâm Tiếu ngây người một lát, Trịnh Lãng Yến đã dừng bước lại.

Cậu hơi quay người, nâng tay trái lên, nhẹ nhàng khoát lên đầu vai cô, lấy tư thế hung hăng vòng cô trong khuỷu tay, người ngoài nhìn tư thế này đều nhìn thấy họ rất thân mật.

Lâm Tiếu lấy lại tinh thần, phát hiện ra chỉ có một phần của cánh tay cậu thật sự dán lên thân thể cô, dán lên vị trí mạch đập.

Nam sinh mọc đậu ở đối diện lấy lại tinh thần, đứng vững lại, vội vàng đỡ nam sinh bên cạnh.

"Anh Lượng!"

"Móa mẹ nó! Là ai vậy hả? Chán sống rồi đúng không?"

Nam sinh bị đụng thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên đẩy tay của Đậu Đậu Nam ra, tay trống không khó chịu nâng giữa không trung, hung tợn trừng mắt.

Lâm Tiếu nắm chặt túi giấy trong tay, nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười nhạo thanh cạn khinh thường.

Ngay sau đó, thanh âm của Trịnh Lãng Yến cũng nhanh chóng lạnh xuống, giống như kéo người ta vào trong hàn đàm lạnh thấu xương: "Ở địa bàn của lão tử mà cũng dám động đến người của lão tử, còn nói lão tử không đủ cứng?"

"Đệt!"

Nam sinh triệt để bị chọc giận, vung quyền muốn xông qua lại bị Đậu Đậu Nam cản lại.

Đậu Đậu Nam gắt gao giữ chặt người, lời nói gấp gáp: "Anh Lượng, được rồi, được rồi. Cậu ta là thái tử gia của địa sản Trịnh thị, vì một cô gái thì không đáng."

Nói xong, cậu ta lại chuyển ánh mắt về phía Trịnh Lãng Yến, bởi vì dùng lực nên trong lời nói còn có chút thở gấp.

"Trịnh thiếu, chúng ta đã gặp nhau ở dạ tiệc từ thiện vào tuần trước, cha tôi là tổng giám đốc Chấp Tín, còn đây là Tiền Trình Lượng, con trai độc nhất của tổng giám đốc châu báu Quan Hoàng, có quan hệ không tệ với Trình đổng. Hiểu lầm, đây chỉ là một trận hiểu lầm mà thôi."

Trịnh Lãng Yến không thèm suy nghĩ, cũng không chút nể tình.

"Là ai? Không biết."

Khóe môi cậu khẽ cong, rũ mắt hỏi Lâm Tiếu: "Cậu biết không?"

Lâm Tiếu không nhìn cậu, vùng vẫy một lúc, đầu vai lập tức bị Trịnh Lãng Yến nắm chặt, một bên khác cũng dính sát vào lồng ngực cậu, lần này rõ ràng là cậu đang ôm cô.

Lâm Tiếu chợt ngẩng đầu nhìn cậu. Khóe môi Trịnh Lãng Yến vụt qua ý cười nhưng trong chớp mắt lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Cậu lạnh mặt, giương cằm: "Thấy không? Chẳng ai biết cả."

"Con mẹ nó chứ!"

Đậu Đậu Nam gắt gao giữ chặt Tiền Trình Lượng đã bị chọc giận triệt để, không ngừng nhắc nhở bên tai đối phương: "Anh Lượng, nhịn nhịn nhịn nhịn... Thẻ của em cũng bị dừng rồi, cha em đều phải sợ cậu ta mấy phần, vì chuyện này thật sự không đáng..."

Tiền Trình Lượng thật vất vả mới tỉnh táo lại, cậu ta không nhịn được hất Đậu Đậu Nam ra, tức giận hất mặt sang một bên.

Khi đối mặt với Trịnh Lãng Yến, Đậu Đậu Nam vẫn dùng vẻ mặt tươi cười, rất biết chịu đựng: "Không đánh nhau thì không quen biết, vậy Trịnh thiếu, chúng tôi đi trước."

Vừa kéo Tiền Trình Lượng đi chưa được hai bước, thanh âm thanh lãnh của Trịnh Lãng Yến truyền đến từ sau lưng.

"Chờ một chút."

Lưng Đậu Đậu Nam run lên, nặn ra một nụ cười, quay lại: "Trịnh thiếu, còn có việc?"

Trịnh Lãng Yến đá đá cái bật lửa bên chân: "Mang cái thứ rác rưởi này đi."

Đậu Đậu Nam cười hì hì, lập tức khom người đi tới: "Ôi trời, ôi trời."

Giày da của Trịnh Lãng Yến khẽ động, giẫm cái bật lửa dưới chân, khóe môi cong nhẹ: "Của cậu à?"

Đậu Đậu Nam lúng túng khom người, ngẩng đầu nhìn cậu, lại lúng túng nhìn nam sinh sau lưng, nhanh chóng chạy tới pha trò.

"Không phải, Trịnh thiếu à, chỉ có chút chuyện nhỏ này, ai nhặt cũng đều như nhau. Cậu xem..."

Giày da của Trịnh Lãng Yến gắt gao giẫm lên cái bật lửa, khóe môi tà tà vểnh lên, nhìn nam sinh cách đó không xa đang gắt gao nắm chặt quyền, rất nhanh lại buông ra, chậm rãi quay người đi tới.

"Anh Lượng."

Đậu Đậu Nam sợ hãi lại tiếc rẻ nhìn nam sinh không phục khom người xuống, gọi cậu ta một tiếng.

"Trình thiếu, phiền cậu nhấc chân lên."

Thanh danh Trịnh thị cực kì rộng mở, nghĩ tới trong tay cha cậu ta vẫn còn có một cái hợp đồng, dù Tiền Trịnh Lượng không nhịn được thì cũng phải nhịn.

"Ồ."

Trịnh Lãng Yến cũng thuận theo nhấc chân lên, để lộ ra cái bật lửa. Tiền Trình Lượng quay người nhặt lên, trong nháy mắt tay cậu ta chạm tới bật lửa, Trịnh Lãng Yến lại nhấc chân đá cái bật lửa ra xa mấy mét.

"Chướng mắt."

Cậu không nhịn được nói ra một tiếng.

Tiền Trình Lượng dừng lại, bàn tay tức giận nắm thành quyền, Đậu Đậu Nam ở bên cạnh thấy thế cũng đổ mồ hôi lạnh.

Không khí yên tĩnh mấy giây, Tiền Trình Lượng đứng thẳng, quay người đi vài bước nhặt cái bật lửa lên, mắng một câu "má nó" rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Đậu Đậu Nam sửng sốt chớp mắt một cái, nhìn bên này vài lần rồi chậm chạp chạy đi theo.

Mắt thấy đã không còn bóng người, Trịnh Lãng Yến mới vui vẻ hoạt động tay một chút, sau đó chợt phản ứng được tay cậu vẫn còn đang ôm một người, hơn nữa còn là bé ngoan Lâm Tiếu...

Vừa rồi cậu đã làm cái gì, nói cái gì... Chắc là không có làm người ta sợ đâu nhỉ, có lẽ...

Đang rũ mắt nhìn, Lâm Tiếu dùng chút sức lực, xoay người, thoát khỏi ngực cậu. Cô đi về phía trước hai bước, ngồi trên ghế dài giữa hai cột hành lang.

Trịnh Lãng Yến không chắc Lâm Tiếu đang có tâm tình gì, nhìn thấy tay mình trống không, cậu thu tay lại sờ sờ chóp mũi. Do dự một chút, cậu đi tới, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cúi đầu, một mực nắm chặt cái túi đang đặt trên đùi.

Trịnh Lãng Yến nhìn xuống, nhận ra đây là cái túi mà lúc trước ở trong phòng học, nam sinh kia đã đưa cho cô.

Đột nhiên cậu không biết trong lòng có tư vị gì.

Chân dài của cậu tùy ý đặt trên đất trống trước mặt, bị bóng cây pha tạp loang lỗ ánh nắng.

Tay Trịnh Lãng Yến chống ở hai bên, nhìn chằm chằm một lát, thấy Lâm Tiếu lấy một cái hộp ra từ bên trong, chậm rãi mở ra như sợ làm hư. Cậu dời ánh mắt, chợt hỏi một câu không hợp tâm tình: "Quà tặng à? Ai tặng, bạn trai sao?"

Lâm Tiếu không hề có ý tứ muốn để ý đến cậu. Trịnh Lãng Yến có chút lúng túng ngậm miệng, cách một lát vẫn không nhịn được, nghiêng mắt nhìn qua một chút, Lâm Tiếu nhìn đồ vật trong hộp đến xuất thần.

Đám lửa nhỏ trong lòng vừa nảy lại ác liệt hơn. Không biết vì cái gì, Trịnh Lãng Yến lại lên tiếng một lần nữa, thanh âm thiếu niên thanh lãnh, mang theo một tia khó chịu khó phát hiện: "Cậu không cần sợ, những tên lúc nãy chỉ là..."

"Trịnh Lãng Yến."

Bỗng nhiên Lâm Tiếu mở miệng gọi tên cậu, thanh âm của cô nhẹ nhàng nhàn nhạt giống như ánh mắt hời hợt của cô, nhưng giọng nói vẫn rất mềm mại.

Trịnh Lãng Yến sửng sốt một chút, ngừng câu chuyện, không tự chủ được quay đầu lại nhìn cô.

Lâm Tiếu cũng chưa hề nhìn cậu, cô đưa tay vào trong hộp loay hoay một chút rồi nói: "Cậu vươn tay ra đi."

"Nha."

Trịnh Lãng Yến không biết làm sao lại bắt đầu sững sờ, cậu ngơ ngác duỗi tay phải, nhanh chóng phát hiện tay phải cách xa cô nên thu tay lại, rồi mới duỗi tay trái đang dựa vào cô ra.

Tay Lâm Tiếu rút ra khỏi hộp, cô nắm chặt lòng bàn tay đưa đến trên tay cậu, chậm rãi buông ra.

Trong lòng bàn tay rơi xuống một đồ vật lạnh lẽo, có cả hoa văn.

Trịnh Lãng Yến ngớ ra một chút. Cô thu lại cánh tay mảnh mai, rất nhanh một cái vỏ sò màu trắng có pha lẫn hoa văn lộ ra trong lòng bàn tay.

"Cảm ơn cậu."

Lâm Tiếu giương mắt nhìn cậu, khóe môi nhợt nhạt, mặc dù cô không cười nhưng cũng không còn mím môi cảnh giác như trước đó.

Trịnh Lãng Yến sửng sốt chốc lát, rũ mắt nhìn xuống, cái vỏ sò nho nhỏ kia vẫn còn nằm trong lòng bàn tay.

"Trịnh Lãng Yến."

Đây là lần thứ hai Lâm Tiếu gọi cậu, giọng điệu còn nhẹ hơn cả lần đầu tiên.

Trịnh Lãng Yến ngẩng đầu, Lâm Tiếu nhìn cậu, vô cùng trịnh trọng nói: "Không được nói lời thô tục."

Đúng lúc này một trận gió lướt qua, thổi tóc rối trên trán Lâm Tiếu, phất qua khóe mắt cô.

Cô nâng ngón tay út lên phe phẩy một chút, khóe mắt vô thức cong cong, khóe môi cũng nhẹ nhàng cong lên.

Trịnh Lãng Yến nhìn tới xuất thần, cậu phản bác theo bản năng: "Móa, lão tử nào có."

Lâm Tiếu vẫn nghiêm túc nhìn về phía cậu, Trịnh Lãng Yến sửng sốt một chút, lúng túng cúi đầu xuống.

Cậu chậm rãi nắm chặt tay trái, cảm nhận được đường vân trên vỏ sò càng rõ ràng hơn. Một giây trôi qua, cậu nâng tay phải lên cào cào tóc, khẽ lầu bầu một câu.

"Tôi không có."

-

Buổi sáng Lâm Tiếu chỉ kịp học một tiết cuối cùng, tùy tiện tìm một nơi hẻo lánh ngồi là được, người xung quanh phần lớn đều không biết. Nhưng cô biết xung quanh vẫn có không ít người hiếu kì đối với cô, vẫn luôn có người hướng ánh mắt về phía cô. Nhất là phạm vi xung quanh vòng tròn, lấy Trịnh Lãng Yến làm trung tâm.

Buổi trưa tùy tiện ăn một chút, Lâm Tiếu tìm được phòng tập vũ đạo và phòng đàn thì cũng đã quá một nửa thời gian.

Nghĩ đến buổi chiều còn có tiết, trong lòng cô cũng không quá quen thuộc, nhìn xuống thời gian, trở về phòng học.

Lớp mười một ban 5 nằm ở lầu ba, vừa bước đến lầu thứ nhất, vị trí địa lý rất tốt, ánh sáng rất đầy đủ, cách một cánh cửa sổ cũng có thể ngửi được hương hoa thanh cạn.

Lúc đi tới cầu thang, Lâm Tiếu đang sửa sang lại đồ trong túi, dư quang nghiêng mắt nhìn thấy một nam sinh ở ngay cửa lớp, bóng người kia rất nhanh đã chui trở lại.

Cô sửng sốt một chút, tiếp tục đi đến phòng học. Cách một cánh cửa, ẩn ẩn nghe thấy thanh âm của người bên trong.

"Đến rồi đến rồi!"

Lâm Tiếu dừng bước lại.

"Cậu chắc chắc là Tiếu gì đó không?"

"Móa, chắc chắn trăm phần trăm."

"Cương Tử, cậu đã chuẩn bị xong ở cửa ra vào chưa? Dụng cụ của cậu cũng đừng có mà hỏng giữa chừng đấy!"

"Cmn, cho dù cậu có hỏng giữa chừng thì dụng cụ của tôi cũng sẽ không bị hỏng."

"Đáng tin là được. Ài, người kia... Lâm Tiếu đúng không? Lúc trước là cô ta bắt nạt trên đầu anh Yến chúng ta, anh Yến đặc biệt chạy tới báo thù nhưng hình như lại bị ăn hành, thế nhưng chúng ta cũng không được sợ nha!"

Một nam sinh ở bên cạnh hỏi một câu: "Anh Đoàn, anh có chắc anh Yến và cô ấy là đối thủ một mất một còn không? Buổi sáng em thấy ánh mắt của anh ấy..."

"Đúng vậy, ánh mắt đó của anh Yến tôi nhìn cũng cảm thấy sợ."

Nam sinh bị gọi hít một cái, lập tức nói tiếp.

"Cả tiết nhìn không chớp mắt, ánh mắt sắc như đao. Cậu nói xem cô gái kia trông rất gầy yếu, sao có thể trèo lên đầu anh Yến chúng ta được. Chúng ta tùy tiện chỉnh một chút, coi như cứu cô ta một mạng đi..."

Lâm Tiếu: "..."

Cô nhìn qua khe cửa khép hờ một cái, bên trên dường như đang kẹp lấy thứ gì đó, hẳn là dụng cụ mà mấy người đó nói.

Cô hít sâu một hơi, còn chưa đợi Lâm Tiếu có động tác gì, sau lưng bị vỗ nhẹ. Cô giật mình, vội vàng quay người nhìn lại. Gương mặt của Trịnh Lãng Yến đập vào trong mắt cô, rất nhanh cậu đi vòng qua cô, một bên lầu bầu phàn nàn.

"Bảo cậu buổi trưa chờ tôi một chút, cậu chạy nhanh như thế làm gì."

Cánh tay dài của cậu vừa đẩy cửa, nửa đầu quay lại hỏi cô: "Sao lại không đi vào chứ?"

"Này, cậu đừng..."

Lâm Tiếu vội vàng mở miệng, còn chưa dứt lời, Trịnh Lãng Yến đã thoải mái đẩy rộng cửa.

Bởi vì tác dụng của ổ trục mà thùng nước trên cửa lật đáy lên trời, cả thùng nước đầy trút xuống, triệt để tưới đầy người vừa bước vào.

Lâm Tiếu nhìn thấy tóc đen của Trịnh Lãng Yến bị tưới ướt cùng với đôi mắt gắt gao nhắm chặt của cậu, mím môi nuốt xuống lời muốn nói.

Bên trong lập tức phát ra một trận cười vang.

Tay Trịnh Lãng Yến vẫn còn duy trì tư thế đẩy cửa, nước theo ngọn tóc chảy xuống.

Tiếng cười bên trong kéo dài, kèm theo những đợt ném sách vở reo hò, khoảng chừng nửa phút sau mới ngưng lại.

Trong nháy mắt đều yên tĩnh như tu la tràng nửa đêm.

Cách hai giây, bên trong dường như có vật gì đó lăn xuống bàn, phát ra tiếng động không nhỏ. Tiếp đó, nam sinh đứng lên, nơm nớp lo sợ nói: "Anh, anh Yến..."

Lâm Tiếu nhìn thấy lồng ngực thiếu niên chập trùng một chút như đang hít sâu vài cái, ngay sau đó cậu bỗng nhiên mở mắt ra. Đôi mắt giống như bị nước rửa ra, đen như mực, lộ ra một cỗ ngoan kình.

Trịnh Lãng Yến khẽ mở môi mỏng, thổi đi giọt nước đang đọng bên môi, giọng nói giảm thấp xuống, sự phẫn nộ vô cùng rõ ràng.

"Mẹ nó, do ai làm!"