Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 30



Edit by Tử Hàm & Beta by Nhi



Lời vừa ra khỏi miệng, bầu không khí liền trở nên yên tĩnh.

Nước chảy ra từ van nước ấm ngưng tụ thành một giọt thật lớn, không chịu nổi sức nặng mà rớt xuống. Tiếng vang thanh thúy, bắn ra một đợt gợn sóng, hiện lên từng vòng ánh sáng.

Lâm Tiếu nhìn Trịnh Lãng Yến, biểu tình trên mặt ngưng đọng như là chưa phản ứng kịp. Cô chớp đôi mắt, lông mi nhấp nháy trên dưới, trêu chọc người khác không thể nói nên lời.

Một lúc sau, cô cúi đầu xuống.

Trái tim Trịnh Lãng Yến bị trêu chọc đến bất ổn, tay cũng khẩn trương mà nắm chặt lại.

Sau khi mở miệng nói ra cậu đã lập tức hối hận. Phải là không nên cho Lâm Tiếu cái lựa chọn "Không đồng ý" chứ. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến tình huống lỡ như mình bị cự tuyệt thì sẽ thế nào.

Lúc này nhìn Lâm Tiếu nhấp môi gục đầu xuống, tâm tình càng giống như bị người kéo mạnh, từ từ trầm đi.

Cậu có chút nôn nóng mà nuốt một ngụm nước miếng, thiếu chút nữa quên cả việc thở.

Đôi tay Lâm Tiếu cầm bình nước, rũ mắt nhìn giày của mình, đợi một hồi lâu, mới dùng âm lượng muỗi kêu nói với cậu: "Mình nào có nói là không đồng ý đâu."

Trịnh Lãng Yến cho rằng mình nghe lầm, cậu bình ổn hô hấp, hơi giương miệng, dây thanh quản cũng thắt chặt theo: "Cậu......"

Lâm Tiếu hít mũi, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trịnh Lãng Yến, trong ánh mắt hàm chứa hơi nước nhợt nhạt, có vẻ cực kỳ trong sáng: "Lúc nãy bọn họ gọi mình như thế...... Mình cũng không có phản đối......"

Thanh âm nhẹ nhàng, trong giọng nói mang theo chút oán giận, nghe vào lỗ tai lại như đang làm nũng.

Trịnh Lãng Yến ngây người giây lát.

Đến lúc nhận ra ẩn ý trong lời nói của Lâm Tiếu, cậu kích động đến mức đầu ngón tay run lẩy bẩy.

Cánh tay đang chống trên khung cửa nắm chặt thành quyền, cơ thể áp sát vào gần hơn một chút, nhìn gương mặt và vành tai ửng đỏ của Lâm Tiếu, thanh âm trầm thấp đến kỳ cục: "Cậu nói là, cậu đồng ý rồi?!"

Đôi mắt Lâm Tiếu lại rũ xuống, nhìn chằm chằm huy hiệu trường trước ngực cậu, tiếng nói êm dịu, mang theo giọng mũi nhợt nhạt: "Ừ......"

Trịnh Lãng Yến có cảm giác tất cả máu trong cơ thể đều dồn vào não, lồng ngực khẽ chấn động.

Cậu buông tay, lại áp sát vào chút nữa, nhìn lỗ tai Lâm Tiếu càng ngày càng đỏ, giọng nói mạnh mẽ mang theo tiếng vang từ lồng ngực: "Đồng ý chuyện gì?"

Hô hấp của Lâm Tiếu dồn dập, nghe vậy không thể tin mà trừng mắt nhìn Trịnh Lãng Yến, lại đột nhiên nhìn đến trong ánh mắt cậu che dấu cố ý cùng kích động không thể khống chế được.

Lập tức hiểu được ý của cậu.

Lâm Tiếu dịch sang bên cạnh một bước, không trả lời, thanh âm thực nhẹ mà nói: "Sắp vào học rồi, nên quay về lớp thôi."

Trịnh Lãng Yến bất mãn "Hừ" một tiếng, không hài lòng mà hỏi: "Lâm Tiếu, cậu đã đồng ý làm bạn gái tôi đúng không?"

Lâm Tiếu nghe thanh âm thiếu niên kích động mà nói trắng ra, mặt càng đỏ hơn, muốn từ trong vòng vây của cậu chui ra ngoài: "Thật sự sắp vào học rồi...... Lỡ chút nữa để người khác nhìn thấy thì......"

"Tôi muốn cậu trả lời câu hỏi của tôi."

Lâm Tiếu bị buộc đến không còn cách nào, bất đắc dĩ nói: "Mình trả lời rồi mà."

Trịnh Lãng Yến vẫn không buông tha, Lâm Tiếu bước sang trái cậu cũng bước theo, bước sang phải cậu cũng dịch người qua, giống như một bức tường chặn trước mặt cô, thanh âm mang theo sự cố chấp cùng ấu trĩ, nói không ngừng.

"Tôi mặc kệ. Chuyện lớn như vậy, cậu phải trả lời thật chính xác."

"Trịnh Lãng Yến."

"Hả?"

"Cậu ồn chết đi được."

"Hừ" Trịnh Lãng Yến cũng nóng nảy, không hề vòng vo nữa, giơ tay giữ chặt cánh tay Lâm Tiếu, đắc ý mà nhắc nhở cô: "Cậu vừa mới đồng ý làm bạn gái của tôi."

"Phải!"

Lâm Tiếu bị cậu chặn đến nóng nảy, cổ tay lại bị kéo đi, cơ hồ là buột miệng thốt ra.

Một chữ đơn giản lưu loát, mới vừa ra khỏi miệng, hai người đều ngây ngẩn.

Trịnh Lãng Yến ngơ ngác mà lôi kéo Lâm Tiếu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của thiếu nữ, cậu cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Lâm Tiếu cũng không hề giãy giụa.

Tiếng chuông vào học vang lên giữa hành lang quanh co gấp khúc, khi âm thanh bay tới phòng trà nước lại bị ngăn đi.

Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Trịnh Lãng Yến, giọng nói mềm mại gọi cậu: "Trịnh Lãng Yến."

"...... Nga." Trịnh Lãng Yến nhìn hơi nước dày đặt trong mắt thiếu nữ, khuôn mặt cậu thất thần, sau một lúc lâu mới phản ứng: "Làm sao vậy?"

"Tôi nói trước, cậu không được đổi ý đâu đó. Tất cả những lời cậu nói, tôi đều sẽ nghe theo tất." Cậu lập tức bổ sung.

Thần sắc trên mặt Lâm Tiếu thật nghiêm túc, cô nhìn Trịnh Lãng Yến, bất đắc dĩ thở ra một hơi: "Phải học thật tốt, bây giờ với tương lai đồng ý thì có gì khác đâu? Dù sao bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là học tập, những cái khác đều không làm được."

Bên kia nhỏ giọng mà lẩm bẩm một câu: "Sao lại không khác nhau được?"

Hiện tại có thể nắm cái tay nhỏ, hôn cái miệng nhỏ...... những thứ đó vẫn có thể, trong lòng Trịnh Lãng Yến âm thầm bổ sung.

Ngoài miệng lại đồng ý lời nói của Lâm Tiếu: "Học chứ, đương nhiên phải học tập thật tốt đó chứ. Mấy chuyện kia về sau chúng ta lại làm."

Ngữ khí nghiêm nghị chứa đựng hàm ý trong đó làm không khí yên tĩnh một hồi.

Trịnh Lãng Yến thấy Lâm Tiếu trừng mắt liếc cậu, sau đó lập tức đỏ mặt dời đi, cậu chột dạ cũng dịch tầm mắt đi.

Cách một lát, không thấy cô mắng cậu như dự đoán, cậu bực bội gãi đầu, cũng không biết cứu vãn như thế nào, chỉ sợ càng nói càng loạn.

Bình tĩnh vài giây, cậu nghĩ Lâm Tiếu lo lắng yêu đương sẽ ảnh hưởng đến việc học, lập tức bảo đảm: "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ảnh hưởng tới thành tích của cậu."

Lâm Tiếu rũ mắt, cầm ly nước, giọng nói chậm rãi, giống như mẹ già lo lắng cho con: "Cái mình lo là thành tích của cậu kìa."

Trịnh Lãng Yến: "......"

Cả một buổi trưa, Trịnh Lãng Yến đều thất thần.

Tầm mắt thường bay tới Lâm Tiếu đang ngồi bên cạnh, Lâm Tiếu chỉ có thể đỏ mặt nâng sách lên để ngăn lại, nhỏ giọng oán trách cậu: "Trịnh Lãng Yến, đọc sách đi."

"À." Tầm mắt Trịnh Lãng Yến dừng ở trên quyển sách Lâm Tiếu đang cầm, không chút để ý nói: "Không phải đang đọc sao."

Lâm Tiếu từ trong sách ngẩng đầu, có chút bất đắc dĩ mà nhìn cậu, Trịnh Lãng Yến bị nhìn tới mức chột dạ.

Cậu không tình nguyện rút quyển sách ra đặt ở trước mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thật vất vả mới ở bên nhau, cậu phải để tôi vui vẻ một lát chứ."

——

Tiết cuối cùng trước khi tan học là tiết lịch sử.

Giáo viên môn sử rất thích gọi người lên đọc bài, mới hơn nửa tiết đã có đến mấy bạn học được gọi tên rồi.

Danh sách từ xếp sau cùng đến phía trước, lão sư trực tiếp bỏ qua hạng nhất, gọi tên Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu nâng sách giáo khoa, vừa muốn mở miệng, nam sinh bên cạnh thật nghiêm túc mà "Vâng" một tiếng.

Thanh âm hai người chồng lên nhau, Trịnh Lãng Yến nói hơi lớn, cả lớp im lặng vài giây, sau đó phát ra từng tiếng cười vang.

Lâm Tiếu dùng sách giáo khoa che mặt, nhíu mày, mặt đều đỏ bừng.

Giáo viên lịch sử cũng bật cười, dùng tiếng phổ thông mang theo một chút khẩu âm Quảng Đông nhắc nhở: "Tôi để mấy em đọc bài chỉ vì muốn cho các em tập trung một chút, không bị phân tâm. Được rồi, người bạn học này thật tích cực, vậy em đọc đi."

Bộ dáng Trịnh Lãng Yến chẳng hề để ý, trực tiếp cầm sách của Lâm Tiếu, liếc nhìn chữ cô vừa đọc, dùng giọng nói trầm thấp của bản thân, đọc một đoạn dài.

Nửa tiết còn lại, mặc kệ Trịnh Lãng Yến trêu chọc thế nào, cô đều đỏ mặt nhìn chằm chằm sách, lơ cậu đi.

Sau khi tan học, người trong lớp lục tục rời đi.

Đồ vật của Lâm Tiếu đã dọn xong, cô vội vàng đeo cặp sách định ra ngoài.

Trịnh Lãng Yến không chút để ý mà thu dọn đồ vật bỏ vào trong cặp sách, thấy bộ dáng vội vàng chạy trốn của cô, "Hừ" một tiếng, tùy tiện khoác cặp lên vai.

Mấy người Chử Cương cũng bước lên từ đằng sau, đi theo Trịnh Lãng Yến ra bên ngoài. Trong miệng cười trêu chọc: "Yến ca, tiếng đáp lại lúc nãy cũng vang ghê đó nha?"

Trịnh Lãng Yến kéo khóe miệng tươi cười, nhìn bóng dáng vội vàng phía trước của Lâm Tiếu, thái độ bá đạo mà ngang ngược: "Lão tử giúp vợ của mình nói một tiếng thì có sao chứ?"

Chử Cương đứng hình vài giây, âm lượng cũng tăng lên, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc: "Wa! Cậu thành công rồi?"

Ý cười bên môi Trịnh Lãng Yến càng sâu, lời này của Chử Cương giúp cậu xác nhận được sự thật. Cậu xua tay, không trả lời, đuổi theo Lâm Tiếu ở phía trước.

Bước chân Lâm Tiếu có chút nhanh, lúc mở cửa xe ra, hơi thở có hơi dồn dập.

"Chú Vương."

"Tiếu Tiếu tan học rồi sao?"

Lâm Tiếu gật đầu, vừa mới khom người muốn ngồi vào xe, cánh tay đã bị bắt lấy.

Trịnh Lãng Yến thò đầu vào, bên môi mang theo ý cười: "Chú Vương, cháu có đề muốn hỏi Lâm Tiếu, hôm nay cứ để cậu ấy ngồi xe nhà cháu. Cháu bảo đảm sẽ đưa về nhà an toàn."

Tay đang vịn cửa xe của Lâm Tiếu nhanh chóng bị Trịnh Lãng Yến nắm lấy.

Cậu lôi kéo cô chạy thật nhanh, vài bước liền đến chỗ xe nhà mình đang đậu, nhét Lâm Tiếu vào xong thì tự mình cũng chui vào theo.

Lâm Tiếu nhìn cậu, nhẹ nhàng điều chỉnh hô hấp, có chút bất đắc dĩ.

"Trịnh Lãng Yến, cậu lại muốn làm gì nữa đấy?"

"Muốn cùng vợ mình ngồi chung một chiếc xe." Người bên kia thản nhiên đáp lời.

Sau đó mới nhận ra hình như mình hơi quá đắc ý và quá trớn rồi, vội vàng sửa lời:" Là bạn gái mới đúng."

Trên mặt Lâm Tiếu lập tức đỏ bừng.

Đôi mắt cô khó thể tin mà trợn to, giơ tay che kín miệng Trịnh Lãng Yến, có chút hoảng loạn mà nhìn tài xế phía trước.

Tài xế nghiêm trang lái xe, giống như không có nghe được gì cả.

Lâm Tiếu cắn cắn môi dưới, có chút khó thở lại bất đắc dĩ, áp sát vào người cậu nhỏ giọng cảnh cáo: "Cậu đừng có nói những lời như vậy chứ. Cậu có biết chúng ta đang......"

Lòng ngực thiếu nữ phập phồng hai cái, một lúc lâu sau vẫn không thể nói ra hai chữ kia.

Trịnh Lãng Yến bị cô chặn miệng, đôi mắt đào hoa cong lên, chậm rãi ngồi sát vào, tới gần bên tai cô.

Cậu nhẹ nhàng lấy tay của Lâm Tiếu ra, thanh âm trầm thấp mang theo ý cười ở bên tai cô nói: "Yêu sớm, tôi biết mà."

Dòng khí ấm nóng phả vào bên tai, cảm giác tê ngứa như bị điện giật bỗng nhiên lan tràn khắp toàn thân, Lâm Tiếu đột nhiên xê dịch về phía trước, ngồi cách cậu xa một chút.

Giận dỗi mà nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ không nói lời nào.

—— Cô xem nhẹ trình độ cuồng vọng của Trịnh Lãng Yến rồi, nào có người nói mình yêu sớm mà tự nhiên thế đâu? Giống như đi ăn trộm mà còn tự hào, hận không thể viết ra một cái thẻ đeo trước ngực cho cả thế giới biết.

Nhưng người phía sau cũng không ngồi yên được hai giây.

Rất nhanh đã lần tới, dựa vào bên cạnh Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu quay đầu đi không để ý tới cậu, phía sau vang lên tiếng sột soạt, đợi một lát, đầu ngón tay thon dài ấm áp của thiếu niên bò tới trên mu bàn tay đang chống ở một bên, vòng qua lòng bàn tay, gắt gao nắm chặt tay cô dưới ghế.

Trịnh Lãng Yến ho một tiếng, nhẹ giọng mở miệng, mang theo dụ dỗ nói: "Tôi sai rồi."

Lâm Tiếu mím môi, sau đó liền nghe cậu dùng ngữ khí có chút mơ hồ nói: "Sau này tôi sẽ cố gắng điệu thấp một ít."

Bộ dáng thiếu niên bởi nóng lòng mà gục đầu xuống chiếu lên cửa sổ xe, như là một con chó lớn vì quá phấn khích mà làm bể đồ đang nhận lỗi với chủ nhân. Lâm Tiếu có chút không đành lòng, chậm rãi thả lỏng, bàn tay trở nên mềm mại, để mặc cậu nắm thật chặt.

Trên đường không ai nói gì, chốc lát đã tới bên ngoài biệt thự Khổng gia.

Giọng nói Lâm Tiếu mang theo chút ngại ngùng không giấu được: "Tới nhà của mình rồi, tạm biệt nhé."

Cánh tay giật giật nhưng vẫn không nhúc nhích, cô nghi hoặc quay đầu lại, liền nhìn thấy biểu tình bất mãn quật cường của Trịnh Lãng Yến.

Trịnh Lãng Yến chờ đợi thật lâu cũng không chờ được bất luận hành động gì của Lâm Tiếu, cậu bực bội mà đập lưng ghế phía trước: "Anh có muốn xuống xe hút điếu thuốc không?"

Tài xế trẻ bất ngờ, nhanh chóng mở cửa, một bên trả lời: "Đúng đúng, tôi đang muốn đi hút điếu thuốc."

Gấp gáp đến độ bật lửa cũng quên lấy.

Tài xế đóng cửa phía trước lại, trong xe chỉ còn lại hai người.

Trịnh Lãng Yến lúc này mới lộ ra một nụ cười hài lòng, đôi mắt đen nhánh ở trong ánh đèn mỏng manh phá lệ sáng rực.

Cậu gắt gao nắm tay Lâm Tiếu, nói với cô: "Sắp tách ra rồi, cậu nên có hành động gì đó chứ."

Lâm Tiếu nghe giọng nói trầm thấp của thiếu niên, nhìn đôi mắt cậu, khuôn mặt đỏ bừng lên trong bóng đêm, hô hấp loạn đến không có kết cấu.

Thấy Lâm Tiếu mở to mắt vô tội nhìn cậu, bên tai Trịnh Lãng Yến cũng phiếm hồng.

Cậu tự cổ vũ bản thân, sau đó thanh thanh giọng, chủ động áp sát vào.

Động tác nhẹ nhàng mà chậm rãi, ngay cả hô hấp cũng thật cẩn thận.

Đôi môi hồng phấn khẽ nhếch của thiếu nữ đang gần trước mắt, cậu rũ mắt, hơi hơi nghiêng đầu, tựa hồ có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của cô phả nhẹ lên mặt.

Một bàn tay Trịnh Lãng Yến giơ lên trên, chế trụ cái ót của Lâm Tiếu.

Hô hấp của Lâm Tiếu càng ngày càng gấp. Lúc Trịnh Lãng Yến nhắm mắt lại mới kịp phản ứng, cô đột nhiên nhích lên phía trước, đầu nghiêng về một bên, giơ tay ôm lấy eo Trịnh Lãng Yến, đem đầu đặt ở trên cổ cậu. Bởi vì hoảng loạn cùng khẩn trương, nên suýt chút nữa cô đã ngất vì khó thở.

Tiếng tim nhảy lên kịch liệt của hai người chồng chéo lên nhau, không phân rõ là của ai đập nhanh hơn.

Trịnh Lãng Yến không lường trước, bỗng chốc mở to mắt, chỉ cảm nhận được hơi thở mềm nhẹ của thiếu nữ ở cổ.

Cánh tay Lâm Tiếu ôm chặt eo Trịnh Lãng Yến, đầu cô chôn thật sâu, sợi tóc dán vào trên cổ cậu, thanh âm mềm nhẹ mang theo chút rầu rĩ: "Trịnh Lãng Yến, mau về nhà đi! Ngủ ngon nhé......"

Tốc độ nói chuyện vừa mềm mại vừa gấp gáp, như là khẩn cầu.

Trịnh Lãng Yến ngây người trong nháy mắt.

Lâm Tiếu nói xong, thừa dịp lúc cậu buông tay, đột nhiên kéo cửa xe ra, lập tức nhảy ra ngoài.

Cách cửa xe, gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt, đầu óc đều thanh tỉnh một ít. Lâm Tiếu cắn cắn môi, nhìn Trịnh Lãng Yến: "Ngày mai gặp."

Nói xong, cô làm như khồn thấy ánh mắt sâu thẳm như nước của Trịnh Lãng Yến, đóng cửa lại, giống như là chạy về hướng cửa lớn biệt thự.

Đứng ở cửa nhà, Lâm Tiếu che ngực, ổn định hơi thở, để gió đêm thổi tan chút nhiệt độ trên mặt rồi mới ấn chuông cửa.

Cô ấn hai lần, rất lâu nhưng không có ai đáp lại cả.

Lâm Tiếu hơi hoảng, lại ấn một cái, vẫn chẳng có ai.

Cô hơi lúng túng, tháo cặp sách xuống lục tìm thẻ vào cửa.

Sau khi quẹt thẻ mở cửa, phòng khách im ắng, đèn cũng tắc, hình như là không có người ở nhà.

Lâm Tiếu ấn bật đèn rồi đổi giày, thử gọi vài tiếng, nhưnh không có người trả lời.

Trong lòng không khỏi cảm thấy chút kỳ quái, mọi người đi đâu hết rồi?