Sau kỳ nghỉ tết, rất nhanh đã tới phần ôn tập cuối kỳ. Việc học lớp mười một rất nặng nề, chủ nhiệm lớp đã mấy lần nhắc nhở mọi người khẩn trương lên, dùng nhiều thời gian hơn để học bài.
Giáo viên cũng rất nhiều lần gọi Lâm Tiếu lên văn phòng nói chuyện vào giờ nghỉ.
Đơn giản là bóng gió hỏi cô chuyện nguyện vọng đại học, tiện thể nghiêm túc phân tích tình thế cho cô hiểu.
Lần này cũng vậy.
Lâm Tiếu thuận theo mà ngồi ở ghế dựa đối diện bàn làm việc, bàn tay đặt trên gối.
Chủ nhiệm lớp cầm phiếu điểm toàn khối thở dài: "Lâm Tiếu, lấy thành tích của em, hoàn toàn có thể không cần học trường nghệ thuật, thành tích của em vẫn luôn ổn định, rất thích hợp học khoa văn, có thể thi đậu đại học B của thành phố chúng ta."
"Cảm ơn cô giáo nhưng bản thân em muốn học nghệ thuật." Lâm Tiếu trả lời rất dứt khoát.
Chủ nhiệm lớp lại thở dài một tiếng, có chút không hiểu hỏi: "Lâm Tiếu, em đừng trách cô lắm miệng. Sao em lại lựa chọn trường nghệ thuật? Với tình thế bây giờ như vậy sẽ không có ích gì đâu. Nghệ thuật là một con đường chưa chắc có thể thành công."
Lâm Tiếu nhấp môi, siết chặt ngón tay: "Thưa cô, học diễn xuất là ước mơ của em và em cũng rất muốn theo đuổi nó. Nếu mọi người học tập là để thi đại học thì học đại học là muốn hiểu rõ bản thân là người như thế nào và muốn trở thành người như thế nào. Em cho rằng, nếu bản thân có đủ độc lập cùng tri thức, muốn thăm dò một con đường mà mình chưa từng đi, cũng không có gì là không tốt."
Từ văn phòng đi ra, Lâm Tiếu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trịnh Lãng Yến đang dựa vào tường.
Cậu thấy Lâm Tiếu rũ đầu bước ra, lập tức đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc lo lắng mà nhìn chằm chằm cô.
Lâm Tiếu hít cái mũi, quay đầu nhìn cậu: "Có phải cậu cảm thấy bởi vì ba mình cùng với...... người phụ nữ kia, nên mình mới muốn học diễn xuất, trở thành diễn viên?"
Biểu tình trên mặt Trịnh Lãng Yến cứng đờ, không nói gì.
Lâm Tiếu đã sớm đoán được, nhúc nhích khóe miệng nhưng không cười, cô chậm rãi cúi thấp đầu xuống.
"Ban đầu thật sự là như vậy."
Lâm Tiếu nắm chặt ngón tay mở miệng, đến chỗ rẽ cầu thang thì ngừng lại.
Trịnh Lãng Yến cũng dừng bước theo.
"Lúc trước mình cảm thấy, nỗ lực học tập, thi được hạng nhất thì ba mẹ sẽ vui vẻ, tất cả mọi người đều sẽ thật tốt. Chỉ là người kia đã đem tất cả bóp nát, không có lý nào mà mình và mẹ mình cũng không làm gì sai nhưng ba mình lại chạy theo người phụ nữ kia, đến một chút tin tức cũng không để lại." Lâm Tiếu dựa vào vách tường, vẫn luôn cúi đầu nhìn ngón tay mình, tự nhủ nói.
Trịnh Lãng Yến nhìn bộ dáng cô, hơi nhíu mày: "Hai người rất tốt. Đó là vấn đề của riêng ông ta."
"Mình biết, bây giờ mình đã biết tất cả, chỉ là lúc ấy không nghĩ tới thôi. Vì chuyện này đã nghiền nát tất cả tín ngưỡng cùng kiêu ngạo của mình, cho nên mình mới bắt đầu mang theo một loại thái độ tò mò và ghen ghét đi nhìn trộm người phụ nữ đó, muốn biết một diễn viên thì có bản lĩnh gì mà đi cướp chồng cướp cha, hủy hoại gia đình người khác." Giọng Lâm Tiếu nhàn nhạt, không nghe thấy có bao nhiêu khổ sở, như chỉ thuận miệng nhắc lại chuyện cũ.
Cô ngước mắt liếc Trịnh Lãng Yến một cái: "Các cậu vẫn luôn cho rằng mình không biết gì cả đúng không? Kỳ thật chuyện gì mình cũng biết cả. Chỉ là không muốn tin vào nó mà thôi."
Trịnh Lãng Yến nắm chặt bàn tay, nhìn dáng vẻ này của Lâm Tiếu, cực kỳ đau lòng. Cậu chỉ có thể bước đến nắm lấy tay cô, để cô đừng tự tra tấn bản thân.
Lâm Tiếu hít mũi, cười trấn an cậu, tiếp tục lời nói lúc trước: "Mình tìm hiểu và sau đó phát hiện mình đã sai rồi, sai từ lúc bắt đầu. Không phải vấn đề của nghề nghiệp, chỉ là đạo đức bà ta có vấn đề, bản thân ba mình cũng không cần cái gia đình này, không cần mẹ mình và mình, vì thế nên ai cũng có thể dụ dỗ ông ấy đi cả, mà ông ấy cũng không muốn ở lại."
Trịnh Lãng Yến nắm đầu ngón tay hơi lạnh lẽo của cô, nâng lên một cái tay khác đau lòng mà sờ đầu cô: "Đúng vậy nhưng cậu nói sai rồi, là ông ta không xứng, cho nên mất đi hai người là đáng đời."
Lâm Tiếu nghe ngữ khí bá đạo tràn đầy quan tâm của cậu, nhẹ nhàng bật cười, bỏ qua cảm xúc trầm thấp phía trước, nhìn cậu: "Cho nên cậu thấy rồi đó, bây giờ thật sự không phải vì ông ấy nữa mà là vì chính bản thân mình."
"Chân chính buông bỏ chính là không để đối phương làm ảnh hưởng đến bất kỳ một quyết định nào của mình. Lúc trước, mình không nên vì người khác mà sửa lại con đường cùng nguyện vọng của bản thân, nhưng sau khi được học tập và làm việc, mình lại phát hiện mình rất thích nghề này, cho nên mình không thể vì tránh đi một người nào đó mà từ bỏ, bằng không chính là chứng minh mình còn chưa thoát ra được."
Lâm Tiếu lần đầu tiên chủ động nói ra lý tưởng cùng quá khứ cho Trịnh Lãng Yến nghe.
Trịnh Lãng Yến nghe rất nghiêm túc, cũng không nói chuyện.
Lâm Tiếu nhất thời có chút không chịu nổi loại trầm mặc này của cậu, có chút không biết làm sao, cô cố gắng điều chỉnh không khí nói: "...... Chúng ta về phòng học đi, cậu có phải còn......"
Trịnh Lãng Yến ở thời điểm cô bước một bước lên phía trước đột nhiên dán vào sau lưng cô, nâng cánh tay lên ôm cô một chút sau đó nhanh chóng buông ra.
Cậu nhìn bóng dáng cứng đờ của Lâm Tiếu, thanh âm kiên định mà trầm thấp: "Tiếu Tiếu, đừng sợ, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó. Có tôi ở đây, sau này tôi sẽ nuôi cậu."
——
Kỳ thi cuối kỳ được định vào đầu tháng hai, Trịnh Lãng Yến mỗi ngày đều theo đuôi Lâm Tiếu ôn tập, đi học, thỉnh thoảng lại giúp cô lấy nước, xách cặp, ngày tháng bình đạm trôi qua rất nhanh.
Lá gan Trịnh Lãng Yến càng lúc càng lớn, thường xuyên trêu chọc Lâm Tiếu, thấy cô đỏ mặt chịu không nổi, lập tức cụp tai giống con chó lớn, bộ dáng lấy lòng nói gì nghe nấy, ngay cả đề thi toán học buồn tẻ cũng có thể làm bộ này đến bộ khác.
Tới ngày thi, Trịnh Lãng Yến và Đoạn Nghị Cách chung một phòng thi, Đoạn Nghị Cách thấy cậu cư nhiên cầm lấy quyển từ đơn đọc mê mẩn, cằm cậu ta thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Trịnh Lãng Yến mắng cậu ta vài câu rồi lại ngoan ngoãn mà đọc sách của mình.
Môn thi cuối cùng là vào buổi chiều.
Tới gần tối, tiếng chuông nộp bài thi vang lên, Trịnh Lãng Yến mới thu dọn đồ đứng dậy.
Người trong phòng thi đã rời đi hơn một nửa, trước kia cậu cũng là một trong số đó. Lúc trước nếu có ai nói có một ngày cậu sẽ nghiêm túc làm từng cái đề mục, sẽ không viết bậy vẽ loạn, sau đó ngoan ngoãn mà ngồi yên chờ lúc nộp bài thi thì cậu sẽ hất người đó ra.
Tối hôm qua vừa rơi một đợt tuyết lớn, giờ phút này xung quanh sân trường đều đã trắng xoá, cùng khối kiến trúc màu đỏ nơi xa hình thành đối lập.
Trên vai Trịnh Lãng Yến treo cặp sách, nhìn thấy thân ảnh tinh tế đang chờ ở phía trước, vội vàng tăng nhanh bước chân đi qua.
Lâm Tiếu vừa quay đầu lại liền thấy được Trịnh Lãng Yến đang đi nhanh tới.
Cô cẩn thận mà quan sát sắc mặt cậu, không xác định hỏi: "Thi sao rồi?"
Trịnh Lãng Yến sắc mặt nhàn nhạt, nhìn không ra vui vẻ, rầu rĩ nói một câu: "Làm sao bây giờ, Tiếu Tiếu."
Trong mắt Lâm Tiếu toát ra lo lắng, lập tức bổ sung mấy lời nói trấn an cậu: "Đề thi lần này có hơi khó, đặc biệt là toán học."
Trịnh Lãng Yến nghe ngữ khí nôn nóng cùng an ủi của cô, đột nhiên khóe miệng nhếch lên bật cười.
Lâm Tiếu sửng sốt, phần thịt mềm mại trên má đã bị hai đầu ngón tay của cậu kẹp lại.
Trịnh Lãng Yến cong lưng, luyến tiếc dùng sức, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve một chút: "Tiếu Tiếu, hay là cậu đổi phần thưởng khác đi. Theo tôi cảm thấy, mấy cái vỏ sò sẽ không đủ dùng."
Lâm Tiếu ngây người một chút, đôi mắt nhanh chóng vui vẻ mà trợn tròn: "Thật sao? Cậu thi tốt như vậy à?"
Trịnh Lãng Yến bất mãn mà "Hừ" một tiếng, không đành lòng để cô tiếp tục đứng trên nền tuyết, bèn lôi kéo tay cô đi về phía trước: "Sao, không tin tôi à?"
"Không có, mình cảm thấy cậu rất thông minh, chỉ cần chịu nỗ lực......"
Những lời này Trịnh Lãng Yến đã nghe từ nhỏ tới lớn, giáo viên bất đồng giới tính cùng chòm sao đều nói như vậy một lần với cậu. Từ trước đến nay cậu không tỏ ý kiến gì thậm chí còn có chút khinh thường, thế mà sao từ trong miệng Lâm Tiếu nói ra sao lại êm tai như vậy nhỉ.
Ngoài cổng trường đậu một chiếc xe tư nhân.
Tâm tình hai người có chút thả lỏng.
Lâm Tiếu có chút cố kỵ, nhẹ nhàng tránh tay cậu ra, Trịnh Lãng Yến lại nhanh chóng dán tới, cố ý thân mật mà gọi cô: "Tiếu Tiếu, nghỉ đông cậu muốn đi đâu chơi? Nếu không chúng ta đi làng du lịch ở bờ biển, ngâm suối nước nóng cũng được đó nha."
Lâm Tiếu cầm lấy quai cặp sách, cố ý trốn tránh cậu, đạp lên mặt đất có chút ướt át, để lại ít dấu chân. Chỉ cần rũ mắt là có thể nhìn Trịnh Lãng Yến đang cố gắng đi theo, đường đi giống hệt cô.
Lâm Tiếu cong môi, bước chân nhỏ lại chút, để cậu dễ dàng đi hơn: "Nghỉ đông chắc là mình muốn học bù bài chuyên ngành nghệ thuật."
Vẻ mặt chờ mong của Trịnh Lãng Yến lập tức bị tạt một chậu nước lạnh.
Cậu rầu rĩ im lặng một chút, sau đó nhanh chóng xích gần lại, giơ tay căm tức mà ôm lấy Lâm Tiếu, xoa tóc cô: "Thôi vậy, kỳ nghỉ đông cũng không có mấy ngày. Cậu cần có một kỳ nghỉ."
Lâm Tiếu thình lình bị Trịnh Lãng Yến ôm lấy. Lúc được cậu xoa tóc, cô theo bản năng mà rụt cổ lại.
Cô im lặng, không có cự tuyệt, trong lòng cũng nghĩ giống cậu.
"Tiếu Tiếu, hôm nay mới vừa thi xong, nếu không thì bây giờ khoan về nhà đi?" Trịnh Lãng Yến thấy xe của Khổng gia gần ngay trước mắt, cực kỳ không tha.
Hai ngày tiếp theo đều được nghỉ, dành thời gian cho giáo viên chấm bài thi. Trịnh Lãng Yến nghe thấy Lâm Tiếu lại muốn học bù, lập tức có một loại cảm giác bị học bù giành mất vợ.
Cậu không buông tha mà ôm Lâm Tiếu càng chặt, động tác trên tay càng thêm mềm nhẹ, vuốt mái tóc mềm mại của cô: "Cậu có đói bụng không? Đi ăn cái gì đó đi. Lẩu? Thịt nướng? Hay là cơm Tây?"
Lâm Tiếu bị cậu xoa đầu như sờ sủng vật, bước chân dừng lại, có chút bất đắc dĩ mà ngẩng đầu nhìn cậu.
Cô giơ tay bắt lấy cánh tay Trịnh Lãng Yến, khóe môi nhẹ giơ lên.
Cô vừa định nói chuyện, cửa xe phía trước đột nhiên mở ra, gây tiếng vang không nhỏ, ngay sau đó, bên kia truyền đến tiếng giày cao gót rơi xuống đất.
Hai người theo tiếng động nhìn lại, liếc mắt một cái thì nhìn thấy Lâm Tri Ngộ lạnh mặt bước xuống từ cửa sau.
Lâm Tiếu sửng sốt, lập tức hoảng hốt buông bàn tay đang bắt lấy Trịnh Lãng Yến ra, trái tim đột nhiên trầm xuống.
Sắc mặt Trịnh Lãng Yến cũng xấu đi.
Lâm Tri Ngộ nhìn hai người bất động phía trước, trầm mặc một lát, mới tiến lên vài bước.
Bà hít sâu một hơi, thanh âm lạnh lẽo không có chút độ ấm nào: "Tiếu Tiếu, đi về nhà."
Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn Trịnh Lãng Yến một cái, trong mắt có chút hoảng loạn, giây tiếp theo lập tức dời đi, chậm rãi đi về phía đối diện.
Trịnh Lãng Yến không hề nghĩ ngợi, muốn theo sau lên xe Khổng gia.
Biểu tình trên mặt Lâm Tri Ngộ nhàn nhạt mà xa cách, thấy Lâm Tiếu ngồi vào ghế, mới ngẩng đầu nhìn về phía Trịnh Lãng Yến.
Bà mím môi, giọng điệu từ chối: "Lần sau con lại đến đi, bác cùng Tiếu Tiếu còn có việc."
Tay nắm chốt cửa của Trịnh Lãng Yến cứng đờ.
Nghiêng đầu nhìn lại, Lâm Tri Ngộ không cho cậu bất kỳ cơ hội giải thích nào, bà khom người ngồi vào trong, đóng cửa lại.
Giây tiếp theo, chiếc xe lướt thẳng qua mặt cậu rời đi.