Chương 1052
Bây giờ nghĩ quá nhiều không phải là chuyện tốt với hắn, việc hắn nên làm bây giờ là làm sao để nâng cao thực lực của bản thân.
Một năm!
Chỉ có một năm phát triển quả thật quá thảm.
An Nam Tịnh bỗng nói: “Cậu là Võ Thần à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”
An Nam Tịnh khẽ gật đầu: “Hãy phát triển cho tốt”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân cười nói: “Được”.
Tu luyện kiếm và võ cùng lúc.
Không phải là không được.
Đúng lúc này, phía xa bỗng xuất hiện một luồng sáng trắng, ngay sau đó hai người xuyên qua luồng sáng trắng đi đến một vùng đất hoang vu, phía cuối tầm nhìn là một ngọn núi. Khắp nơi trên núi là thi thể được chất thành đống như núi, xương cốt dày đặc, thi thoảng trên đỉnh núi còn vang lên những tiếng kêu thảm thiết, vô cùng chói tai.
Cả ngọn núi đều có màu đỏ như máu, dưới chân núi là một biển máu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên khó coi.
An Nam Tịnh nhìn đỉnh núi khẽ nói: “Có một vị đại đế Bất Khuất được chôn ở trên đỉnh núi, người này đến từ vũ trụ Bất Khuất của mấy tỷ năm trước, năm đó ông ta dẫn dắt tộc của mình chống cự linh hồn của vũ trụ, cuối cùng đã thành công. Theo ghi chép, ông ta là người đầu tiên giết chết linh hồn của vũ trụ chỉ bằng một cơ thể phàm trần. Sau đó một mình ông ta đã giết chết hàng trăm vị Thần Đế, gần mười thần linh trong trận đại chiến với Chân vũ trụ, cuối cùng Chân Thần đích thân ra tay, đánh mười trận thì đều thua dưới tay Chân Thần nhưng không chịu nhượng bộ, trong trận chiến thứ mười một bỗng được khai ngộ, tiến thêm một bước, cốt hóa Bất Khuất Cốt, ý hóa Bất Diệt Ý…”
Thấy An Nam Tịnh không có ý nói tiếp, Diệp Quân vội hỏi: “Sau đó thì sao?”
An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Sau đó bị Chân Thần giết, xương cốt vỡ nát thành một trăm linh tám miếng, ý chí bị trấn áp vô thời hạn, không bao giờ được luân hồi chuyển thế”.
Diệp Quân lau mồ hôi trên tán, Chân Thần vẫn nên giao cho cha đánh thì hơn.
Như nghĩ đến gì đó, Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi có thể chống đỡ được những đòn của Chân Thần không?”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi đừng nghĩ ra cho ta mấy trò bạo gan như vậy nữa, nhanh chóng đi tu luyện đi”.
Mẹ nó chứ!
Tên khốn này cứ nghĩ ra mấy ý nghĩ nguy hiểm thế này.
An Nam Tịnh bỗng gõ vào đầu Diệp Quân: “Không được phân tâm, nghe ta nói”.
Diệp Quân cười nói: “Vâng!”
An Nam Tịnh nói tiếp: “Một trăm linh tám miếng Bất Khuất Cốt này là vật vô giá với các tu sĩ ở thế gian này, có được một trong số đó thì có thể dựa vào đó để trở thành đế, thậm chí chứng đạo trở thành thần”.
Diệp Quân nhíu mày: “Chứng đạo thành thần? Thần Đế?”