Chương 1100
Diệp Khải và thanh niên đồ trắng đó cùng lùi về sau.
Lần này hai người cùng lui về sau cả trăm trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Khải xòe lòng bàn tay ra, một tia sấm sét bỗng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong lòng bàn tay y, sức mạnh mặt đất dưới chân y liên tục tụ lại về chỗ y.
Ở đằng xa, thanh niên đồ trắng đó nhìn chằm chằm Diệp Khải, lúc này dòng máu chảy ra từ khóe miệng gã.
Thanh niên đồ trắng im lặng một hồi rồi xoay người đi.
Không đánh nữa!
Vì nếu cứ đánh nữa thì không có khả năng thắng.
Gã đến đây để giết Diệp Quân, mà theo gã biết thì thực lực của Diệp Quân còn mạnh hơn cả thanh niên trước mặt này.
Nếu đã không có khả năng thắng thì không đánh nữa.
Thanh niên đồ trắng nhanh chóng biến mất ở nơi chân trời.
Khóe miệng Diệp Khải bỗng xuất hiện dòng máu, hơn nữa ngày càng nhiều.
Hôm nay y đã đánh mười trận rồi.
Lúc này giọng nói già nua vang lên trong đầu y: “Còn chịu nổi không?”
Diệp Khải hít sâu một hơi: “Vẫn ổn”.
Giọng nói đó trầm giọng nói: “Có đáng không?”
Diệp Khải sửng sốt: “Sư phụ nói thế là có ý gì?”
Giọng nói đó: “Người đến từ Chân vũ trụ ngày càng mạnh, cứ tiếp tục đánh như thế thì con sẽ chết”.
Diệp Khải mỉm cười không nói gì.
Giọng nói đó: “Đây không phải là những người mà con nên đối đầu”.
Diệp Khải cong môi: “Sư phụ, con và Diệp Quân là huynh đệ, lúc này huynh ấy cần thời gian, người làm huynh đệ con không đứng ra giúp thì còn ai nữa?”
Giọng nói đó thở dài: “Con sẽ chết đấy! Thiên tài yêu nghiệt thật sự của Chân vũ trụ vẫn chưa đến đâu, con…”
Diệp Khải bỗng ngẩng đầu nhìn về phía tinh không, thời không ở đó nứt ra, lại có thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ đến.
Diệp Khải siết chặt nắm đấm nói: “Trong lòng con, huynh ấy không phải là thiếu chủ của vũ trụ Quan Huyên mà là thế tử của nhà họ Diệp, là huynh đệ của Diệp Khải con, nếu con chết ở đây thật, con cũng không hối hận”.
Đúng lúc này một chàng trai thần linh bỗng xuất hiện cách Diệp Khải cả trăm trượng, gã nhìn Diệp Khải: “Diệp Quân đang ở đâu?”
Diệp Khải bật cười: “Muốn khiêu chiến với Diệp Quân thì giết ta trước mới được! Đến đây nào!”
Vừa dứt lời, y lau vết máu trên khóe miệng, sau đó lao đến…
Chẳng phải chỉ là chết thôi sao?
Diệp Khải ta sợ gì chứ?