Chương 1103
Uy lực vừa rồi không phải là do đối phương cố ý, chỉ là vô thức toát ra khí thế như vậy nhưng dù như thế cũng đã khủng khiếp vậy rồi.
Nếu đối phương cố ý thì chỉ cần một luồng khí tức thôi cũng có thể nghiền nát cả trời đất này.
Diệp Quân nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Tiền bối, đây là?”
An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Yêu thú đại bàng của Thiên Yêu Giới, có trách nhiệm canh giữ giới này đề phòng có người đến cứu thi thể của mấy cường giả đó ra khỏi đây”.
Nói rồi bà ấy nhìn về phía dãy núi ở đằng xa: “Nơi này bị thi thể của rất nhiều cường giả áp chế, mà con cháu của họ đều muốn đến đem thi thể của tiên tổ về, tất nhiên Chân vũ trụ không cho phép việc đó xảy ra nên đã phái con chim đại bàng kia đến canh giữ nơi này”.
Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế”.
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Đến dãy núi thôi”.
Diệp Quân hỏi: “Đi làm gì?”
An Nam Tịnh nói: “Đi tìm thứ có ích, tự cậu tìm”.
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Có vấn đề gì sao?”
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Có thể cho ta một chút gợi ý không?”
An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Đi gạt truyền thừa của chúng”.
Vẻ mặt Diệp Quân lại cứng đờ.
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Đi nhanh đi, nếu không ta đánh cậu đấy”.
Diệp Quân sa sầm mặt mày, không nói gì, hắn xoay người đi đến dãy núi Táng Thần.
Trên đường đi, Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, làm sao để gạt được truyền thừa này?”
Im lặng trong chốc lát, Tiểu Tháp mới nói: “Gặp phải cường giả thì cứ thể hiện hết tài năng của ngươi, sau đó yêu cầu lấy truyền thừa của họ, bình thường thì họ sẽ truyền cho ngươi, sau đó nhờ ngươi giúp chút việc, ngươi có thể làm hoặc không làm việc này cũng được, dù sao cha của ngươi cũng là…”
Nói đến đây, nó không nói gì nữa.
Diệp Quân nhíu mày: “Cha ta lừa gạt truyền thừa của người ta à?”
Tiểu Tháp không nói nữa.
Tiểu chủ hiện nay đã không giống trước nữa, nói xấu hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được.
Diệp Quân cạn lời.
Tháp gia ngày càng thận trọng hơn rồi.
Đúng lúc này An Nam Tịnh bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân xoay người lại nhìn An Nam Tịnh, bà ấy nói: “Ở nơi sâu nhất của dãy núi đó có một vị kiếm tu, đi tìm ông ta đi”.
Kiếm tu!
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Nói rồi hắn xoay người đi về phía dãy núi.
An Nam Tịnh ở phía sau nhìn theo Diệp Quân ở đằng xa, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Trên đường đi, Diệp Quân nói: “Tháp gia, giấu khí tức đi giúp ta”.
Tiểu Tháp nói: “Không thể”.