Chương 1111
Cảm nhận được ánh mắt của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân.
Bắt gặp ánh mắt của Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, Diệp Quân hơi sững người.
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân một lúc rồi bảo: “Cậu sang đây!”
Nghe Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nói vậy, mọi người ở đó đều mờ mịt.
Diệp Quân hơi do dự rồi cũng bước tới trước mặt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, hắn ôm quyền chào: “Chào tiền bối!”
Cô gái áo trắng sau lưng Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân, đôi mắt xinh đẹp thoáng tia ngờ vực.
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng quan sát Diệp Quân rồi hỏi: “Có sư phụ chưa?”
Diệp Quân gật đầu: “Có ạ!”
Ánh mắt Kiếm Chủ Vĩnh Hằng chợt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Thấy cảnh này, vẻ mặt tất cả mọi người ở đó chợt trở nên nặng nề!
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn trúng chàng trai này rồi à?
Hơn nữa, còn tiếc nuối?
Tư Thông Thiên kia đứng bên cạnh lại thấy vui mừng không tả nổi, đại ca mình đỉnh quá! Không những được tiên tổ nhà mình xem trọng mà đến cả Kiếm Chủ Vĩnh Hằng cũng ưng ý!
Đại ca chắc chắn là một vị yêu nghiệt tuyệt thế rồi!
Cô gái áo trắng kia khẽ siết chặt hai tay, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Dường như Kiếm Chủ Vĩnh Hằng không cam tâm, ông ấy lại hỏi: “Có muốn đổi sư phụ khác không?”
Mọi người đều ngẩn người ra khi nghe Kiếm Chủ Vĩnh Hằng hỏi vậy.
Đổi sư phụ khác?
Gì thế?
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng này muốn cướp người à?
Nghe Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nói vậy, Diệp Quân cũng hơi sửng sốt, hắn không ngờ ông ấy lại hỏi vậy.
Cô gái áo trắng kia siết chặt hai tay, im lặng nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Diệp Quân suy nghĩ rồi trả lời: “Cảm ơn tiền bối đã ưu ái, nhưng vãn bối không có ý định đổi sư phụ ạ”.
Mọi người nghe câu trả lời của Diệp Quân thì lại lần nữa ngẩn ra.
Từ chối!
Hắn lại từ chối Kiếm Chủ Vĩnh Hằng!
Ai nấy đều nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt không thể nào tin nổi!
Hắn không ngốc đấy chứ?
Đó là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng đấy!
Là một trong những đại lão tuyệt thế đương thời đấy!
Ngươi lại từ chối!
Một số người chỉ muốn nhào lên đánh cho Diệp Quân một trận tơi bời.
Lúc này, Tư Thông Thiên bỗng chạy tới bên cạnh Diệp Quân, run giọng nói: “Đại ca, vị này là Kiếm Chủ Vĩnh Hằng đấy…”