Chương 1114
Kiếm quang lóe sáng.
Đồng tử của cô gái rút lại, vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã kê ngay trước cổ họng cô ta!
Giây phút này, trong mắt cô gái ngoài sự khó tin còn xen lẫn cả sự hoảng sợ.
Kiếm nhanh quá!
Diệp Quân nhìn cô gái: “Bản lĩnh chưa tới đâu mà tính tình nóng nảy thật!”
Nói xong, hắn ôm quyền với Kiếm Chủ Vĩnh Hằng rồi quay người đi sang một bên.
Sắc mặt của cô gái kia cực kỳ khó coi, như không cam tâm, cô ta nhìn Diệp Quân: “Đánh lại…”
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng quát: “Im miệng!”
Cô gái nhìn Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, ông ấy nói: “Thạch Nguyên, ta thật sự rất thất vọng về con”.
Cô gái áo trắng siết chặt tay, sắc mặt khó coi hơn bao giờ hết.
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng từ từ đứng lên, ông ấy nhìn người phụ nữ bị ghim trên cột đá, ánh mắt phức tạp: “Năm xưa ta nên chọn đi với nàng, xin lỗi, đã để nàng đợi lâu rồi!”
Nói rồi, ông ấy bỗng ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười lớn: “Chân Thần, đấu một trận đi!”
Dứt lời, ông ấy phất tay áo, kiếm Vĩnh Hằng trên đất bay lên trời, xé không gian.
Vù!
Kiếm vạch tầng mây, một con đường màu vàng xuất hiện phía chân trời.
Khiêu chiến Chân Thần.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn con đường màu vàng kia.
Chân Thần có xuất hiện không?
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn con đường đó, chờ đợi.
Lúc này, một giọng nói không chút cảm xúc vọng từ con đường màu vàng đó ra: “Khiêu chiến Chân Thần? Ngươi bây giờ có xứng không? Trận chiến năm xưa, nếu ngươi dám xuất kiếm ngay giây phút thê tử của ngươi chết đi, có lẽ Chân Thần sẽ đánh giá cao ngươi hơn, bây giờ ngươi không có tư cách khiêu chiến Chân Thần!”
Vù!
Lời vừa dứt, một thanh kiếm bỗng phóng ra từ con đường màu vàng kia!
Ầm!
Thanh kiếm kia vừa xuất hiện, cả trời đất như bắt đầu lụi tàn!
Một nhát kiếm chôn vùi cả một thế giới!
Vô số người đã bị kiếm thế tản ra từ trong nhát kiếm này ép cho quỳ xuống, run rẩy.
Đối diện với nhát kiếm này, trong lòng họ chỉ có sự tuyệt vọng!
Sự tuyệt vọng và hoảng sợ đến từ sâu thẳm tâm can!
Không có chút ý niệm phản kháng nào cả!
Nhát kiếm này chính là thần!
Chỉ có thể thần phục!
Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh kiếm đó, đối diện với nhát kiếm này giống như hắn đang đối diện một vũ trụ tinh hà bao la bát ngát vậy!
Mình chỉ bé nhỏ như hạt bụi trần!