Chương 1155
Tiểu Tháp ngờ vực: “Chấp niệm? Chấp niệm gì?”
Giọng nói bí ẩn thản nhiên đáp: “Có vài chuyện, ngươi bớt nghe ngóng đi thì hơn!”
Tiểu Tháp: “…”
Giọng nói bí ẩn lại nói: “Còn một điều nữa, ngươi phải nhớ kỹ, thiên phú chỉ có thể giúp ngươi đi nhanh hơn ở giai đoạn đầu, con đường võ đạo càng về sau càng khó khăn. Giống như Đại Đế Bất Khuất vậy, ngươi có biết lúc ông ta được phong Đại Đế mới chỉ tầm ba mươi, nhưng qua nghìn vạn năm, trải qua trận chiến với Chân Thần mới có thể bước tiếp được một bước về phía trước”.
Bà ấy dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Cha của ngươi cũng vậy, thiên phú của ông ấy cũng rất phi phàm, nhưng ông ấy cũng mất rất nhiều thời gian để bước qua bước cuối cùng. Trên con đường tu đạo, càng về sau càng gian truân, nhiều người có thể dễ dàng bước qua giai đoạn đầu, nhưng khi đến đỉnh cao, một trở ngại có thể kéo dài hàng nghìn vạn năm với họ! Rõ ràng nhất là Chấp Kiếm Nhân, bà ta đã bị kẹt ở trạng thái hiện tại trong hàng nghìn vạn năm…”
Sau một hồi im lặng, Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta biết rồi! Ta sẽ đi vững từng bước một, còn về tương lai thì để tương lai tính, điều bây giờ ta nên làm chính là thận trọng trong từng bước đi!”
Giọng nói bí ẩn cười nói: “Đúng vậy”.
Phải công nhận, bà ấy thật sự hơi bị thích thằng nhóc này, khả năng lĩnh ngộ tuyệt vời, học một hiểu mười!
Diệp Quân hít sâu vào một hơi, khẽ cười, đầu óc nghĩ thông thì toàn thân khoan thai thoải mái.
Cảm giác này tốt thật!
Giọng nói bí ẩn bỗng nói: “Mỗi thời đại đều có một hoặc một vài người làm kinh hãi thế tục, nhưng trong lịch sử vũ trụ Quan Huyên, theo ta được biết, cũng chỉ có vài người mãi mãi đứng ở đỉnh cao trong toàn vũ trụ”.
Diệp Quân tò mò: “Những ai ạ?”
Giọng nói bí ẩn: “Mấy người ngươi biết thì ta không nhắc đến nữa. Ta sẽ nói đến vài người mà ngươi không biết, ví như chủ nhân bút Đại Đạo, một thầy giáo thích dạy học của Thần Đạo, tộc trưởng tộc Bác Thiên năm xưa, Đại Đế Bàn Vũ đầu tiên của tộc Bàn Vũ… Những người này năm xưa đều là những thiên tài tuyệt thế! Vị nào cũng đều vô địch thời đại của họ, là sự tồn tại khiến những thiên tài cùng thời đại thấy tuyệt vọng!”
Diệp Quân bỗng tò mò: “Còn tiền bối thì sao ạ?”
Giọng nói bí ẩn: “Ta sao?”
Diệp Quân cười nói: “Chắc cũng từng có một thời đại thuộc về tiền bối nhỉ?”
Giọng nói bí ẩn: “Ta, không đáng nhắc tới!”
Diệp Quân mỉm cười: “Mong chờ ngày tiền bối xuất hiện!”
Giọng nói bí ẩn khẽ cười: “Ngày ta xuất hiện, đối với ngươi, có lẽ không phải là ngày lành đâu!”
Diệp Quân hơi ngờ vực, đang định hỏi thêm thì trước mặt hắn bỗng xuất hiện một cánh cửa đá tinh không.
Giọng nói bí ẩn: “Vào trong đi!”
Diệp Quân không chần chừ, ngự kiếm bay vào trong cánh cửa đá tinh không.
Xuyên qua cánh cửa đá, Diệp Quân tới một thôn làng, thôn làng này dựa núi, núi cao nghìn trượng, chọc thẳng vào tầng mây. Phía trước thôn làng có một dòng sông nhỏ uốn lượn, rộng tầm mười trượng, nước sông trong có thể nhìn thấy đáy, sống rất cạn, có vài đứa nhỏ đang đùa nghịch bên dưới.
Thôn làng không lớn, chỉ tầm mấy trăm hộ dân, nhưng vẫn rất náo nhiệt, chốc chốc tiếng cười khúc khích lại vang lên.
Yên bình, hài hòa.