Chương 1158
Diệp Quân từ từ bò lên, chỉ có một từ để diễn tả hắn lúc này: thê thảm!
Toàn thân nứt toác, máu tươi nhuộm đỏ cả áo quần.
Quan trọng nhất là, kiếm Ẩn Tiên đã nát!
Diệp Quân nằm trên đất, bây giờ hắn hơi ngơ ngác!
Bị áp đảo hoàn toàn!
Tốc độ mà hắn lấy làm kiêu ngạo chẳng có tác dụng gì cả khi đối mặt với cô gái kia!
Diệp Quân thầm hỏi: “Tiền bối, cô gái kia thật sự chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi ạ?”
Giọng nói bí ẩn: “Đúng vậy!”
Diệp Quân im lặng.
Giọng nói bí ẩn hỏi: “Sao thế?”
Diệp Quân cười nói: “Núi cao còn có núi cao hơn!”
Nói rồi hắn lấy một viên đan dược ra uống.
Một lát sau, thương tích của Diệp Quân đã khôi phục hòm hòm, hắn đứng dậy rồi lại tiếp tục tới trước thôn.
Có một ông cụ đang ngồi trước cổng thôn không xa, ông ta chống gậy, trông có vẻ đi đứng không tiện.
Ông cụ nhìn Diệp Quân: “Tới tìm Bát Uyển à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”
Ông cụ quan sát Diệp Quân rồi nói: “Ta nói cho cậu biết, Bát Uyển sẽ không thích công tử bột như cậu đâu, con bé thích người mạnh mẽ như Nhị Ngưu nhà ta, có sức làm việc! Một ngày Nhị Ngưu nhà ta cày được đến mười mẫu ruộng, cậu làm được không?”
Diệp Quân nhìn ông cụ, không trả lời mà tiếp tục đi về phía trước.
Thấy Diệp Quân không trả lời mình, ông cụ nhíu mày hỏi: “Cậu bị điếc à?”
Diệp Quân nhìn chân của ông cụ rồi hỏi: “Có phải chân ông bị người khác đánh què không?”
Ông cụ nghe vậy thì như bị xát muối lên vết thương, chợt nổi cơn thịnh nộ, chống gậy đứng bật lên…
Diệp Quân bỗng xẹo người, đi cà nhắc: “Ôi chao, què rồi! Què mất rồi!”
Ông cụ: “…”
Diệp Quân đi vào trong thôn, lúc người dân trong thôn nhìn thấy Diệp Quân cũng chẳng tỏ vẻ sợ hãi mà còn hiếu kỳ quan sát hắn.
Mấy người phụ nữ vừa cười vừa nói gì đó, Diệp Quân nghe cũng không hiểu mấy, gì mà ‘công phu’, ‘tư thế’, ‘bền’, ‘chắc to lắm’…
Hắn nghe cũng chẳng hiểu gì, thầm nghĩ mấy người nghe hiểu ngôn ngữ này chắc phải lợi hại lắm.
Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã tới trước một căn nhà tranh, trước nhà có một con trâu già, chính là con trâu vừa nãy Bát Uyển cưỡi. Con trâu nhìn Diệp Quân, hứ một tiếng rồi quay người lại.
Diệp Quân nhíu mày, ý mày là gì?
Lúc này, trong nhà có tiếng động, Diệp Quân nhìn vào trong, thấy một cô gái đang thổi lửa trước bếp lò.
Chính là Bát Uyển.
Như phát hiện ra điều gì đó Bát Uyển quay đầu nhìn Diệp Quân, lúc nhìn thấy hắn, cô ấy bỗng nhíu mày.
Lúc nhìn thấy mặt của Bát Uyển, Diệp Quân cũng hơi ngẩn ra.
Mặt cô ấy dính đầy nhọ nồi!