Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1162



Chương 1162

Đối diện với cô gái Bát Uyển này, hắn không dám lơ là hay khinh suất gì.

Một kiếm quyết định thắng thua!

Lúc nhát kiếm này đánh ra, khu vực thời không lõm xuống chỗ hắn đứng bất chợt nứt ra!

Ầm!

Bỗng chốc, thời không trong vòng nghìn trượng nổ tung, năng lượng mạnh mẽ khiến Diệp Quân liên tục lùi sau ra đến mấy trăm trượng.

Bát Uyển cũng lùi sau gần trăm trượng, cô ấy dừng lại rồi nhìn gậy mồi lửa trong tay mình, một làn gió thổi qua, gậy mồi lửa chợt hóa thành tro bụi!

Bát Uyển sững sờ.

Phía xa, Diệp Quân dừng lại, khóe miệng ứa máu, hắn nhìn tay phải của mình, bây giờ nó đã đứt lìa, máu tươi không ngừng phun ra từ bả vai phải.

Diệp Quân nhìn Bát Uyển ở đằng xa, vẻ mặt nghiêm trọng: “Bát Uyển cô nương, cô đang ở cảnh giới nào thế?”

Bát Uyển nhíu mày: “Cảnh giới gì?”

Diệp Quân trầm mặc.

Cô nương này hoàn toàn không biết cái gì là cảnh giới!

Bát Uyển bỗng cười phớ lớ: “Chúng ta ăn cơm đi!”

Diệp Quân đơ mặt ra.

Một lát sau, Diệp Quân lại hầm một nồi thịt rồng cho Bát Uyển, đương nhiên không thể thiếu một nồi cơm.

Diệp Quân dựa lưng vào tảng đá lớn bên cạnh, yên tĩnh trị thương.

Bát Uyển thì ngồi bên cạnh, cứ một miếng cơm lại một miếng thịt, ăn rất khí thế.

Một lát sau, thương tích của Diệp Quân đã hồi phục kha khá, hắn nhìn Bát Uyển rồi thầm hỏi: “Tiền bối, cô ấy thật sự không có cảnh giới ạ?”

Giọng nói bí ẩn: “Có!”

Diệp Quân hơi ngẩn ra: “Có sao?”

Giọng nói bí ẩn: “Có nhưng cô ấy không biết. Cô ấy cũng từng tu hành, nhưng cô ấy không biết mình đã tu hành”.

Nghe thế, Diệp Quân càng mơ hồ hơn.

Trong tháp, Tiểu Tháp nói: “Cô gái này không đơn giản, có phải ngươi đã biết gì không?”

Giọng nói bí ẩn: “Ngươi không trêu vào người này được đâu, bớt hỏi đi!”

Tiểu Tháp: “…”

Lúc này, Bát Uyển đặt bát cơm xuống rồi nằm dài trên đất, ợ một cái thật kêu với vẻ mặt thỏa mãn.

Diệp Quân cười nói: “Bát Uyển cô nương, cô ăn no rồi à?”

Bát Uyển gật đầu: “No rồi! Đã rất lâu rồi ta chưa được ăn no!”

Diệp Quân cười nói: “Bát Uyển cô nương, sao cô học được cách đánh nhau vậy?”

Bát Uyển ngồi bật dậy, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn biết hả?”

Diệp Quân gật đầu: “Cô có tiện chia sẻ không?”

Bát Uyển cười đáp: “Có một sơn động, ta học trong đó đấy!”