Chương 1224
Bên phải, tất cả thần linh đều đang nhìn Huyền Ung.
Thực ra ngay khi Diệp Quân lĩnh ngộ được kiếm hồn là bọn họ đã biết kết cục.
Đây là đời sau của Kiếm Chủ Nhân Gian của vũ trụ Quan Huyên, thực lực vượt xa dự đoán của đám thần linh bọn họ.
“Huyền Ung!”
Vào lúc này, một thần linh bỗng hô lên.
“Huyền Ung!”
Sau tiếng hô đó là vô số tiếng hô khác không ngừng vang lên.
Sau khi thiêu đốt linh hồn, Huyền Ung nhìn quanh các thần linh đang gọi tên mình, hắn ta khẽ mỉm cười cuối cùng ánh mắt dừng ở thông đạo trận pháp dịch chuyển kim quang, trong mắt hiện lên vẻ lưu luyến và nuối tiếc, hắn ta khẽ nói: “Mạn Nhi, vĩnh biệt!”
Dứt lời, hắn ta giậm chân phải xuống, hoá thành làn sóng lửa phóng vút ra.
Phụt!
Thương diệm nghìn trượng có chứa thương ý và thương hồn phóng tới chỗ Diệp Quân ở phía xa, mà lúc này Diệp Quân cũng phóng kiếm.
Ầm!
Dưới sự chú ý của mọi người, Diệp Quân liên tiếp lùi lại, lần này hắn lùi ra ngoài trăm trượng.
Thương diệm và hoả diệm chầm chậm tan biến, Huyền Ung đã không còn, chỉ còn lại thanh thương gỗ.
Chiến đấu đến chết!
Xung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Đúng lúc này, trong thông đạo kim quang có một cô gái thần linh chạy ra, khi nhìn thấy thanh thương gỗ, sắc mặt cô ta trắng bệch, ngơ ngác đứng ở đó. Một lát sau cô ta điên cuồng chạy đến trước thương gỗ, hai tay run run nâng thương gỗ lên, nước mắt lăn dài: “Xin lỗi, ta đến muộn!”
Các thần linh nhìn thấy cô gái này thì đều im lặng.
Lúc này, cô gái linh bỗng nở nụ cười: “Đã nói sẽ ở bên nhau cả đời… Nhưng không sao, kiếp sau chúng ta ở bên nhau, chờ ta…”
Bùng!
Cơ thể và linh hồn cô gái đều bốc cháy.
Nhìn thấy cảnh này, nét mặt các thần linh đang có mặt đều thay đổi, họ định cứu nhưng lúc này cô gái thần linh đã hoá thành tro tàn.
Hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lại một cây thương gỗ! Thấy cảnh này, vẻ mặt các thần linh đều trở nên cực kỳ khó coi.
Lúc này, An Vương đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, bà ta cầm thương gỗ lên, nhìn nó với ánh mắt phức tạp: “Người đâu!”
Bà ta vừa dứt lời, một ông lão áo đen xuất hiện phía sau.
An Vương đưa thương gỗ cho ông lão áo đen: “Đưa đến Anh Linh Điện”.
Đương nhiên Huyền Ung có tư cách vào Anh Linh Điện.
Ông lão áo đen cầm lấy thương gỗ, quay người biến mất ở phía cuối đường hầm thời không xa xa.
An Vương quay lại nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì hắn đã nói: “Im miệng!”
An Vương sửng sốt.