Chương 1247
Nói rồi hắn lắc đầu khẽ cười: “An Vương, trước giờ ta vẫn luôn dùng khí kiếm, không dùng thực kiếm, đó là bản thân ta muốn tu luyện nhưng không có nghĩa là ta chỉ có thể dùng khí kiếm chứ?”
An Vương nhìn Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.
Diệp Quân nhìn Mạc Vô Liễm cách đó không xa: “Chẳng phải ngươi chọn không cần mặt mũi đó sao? Không sao, ta cũng thế đấy, chúng ta đều vô liêm sỉ như nhau, nếu ngươi có thần vật gì thì cứ lấy ra dùng đi, dù sao trang bị cũng là một phần của sức mạnh”.
Mạc Vô Liễm nhìn kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân, đang định nói gì đó thì An Vương bỗng nói: “Diệp công tử, dĩ nhiên ngươi có thể dùng kiếm, đây là chuyện bình thường, cũng là chuyện đương nhiên”.
Diệp Quân nhìn An Vương không nói gì nhưng lại có chút đề phòng.
Hắn trước giờ vẫn khá kiêng dè người phụ nữ xấu xa này.
An Vương bỗng xoay người tức giận hét lên: “Thiên tài bảng Chân Võ đang ở đâu?”
Ầm!
An Vương vừa dứt lời, mười mấy khí tức cực mạnh bỗng lao ra từ trong đường hầm thời không đó.
Đều là các thiên tài yêu nghiệt trên bảng Chân Võ.
Hai mươi người bảng Chân Võ, ngoài những người lúc nãy bị đánh chết thì còn lại mười mấy người.
An Vương quay đầu lại nhìn Diệp Quân rồi nói: “Dự bị đâu rồi? Đều ra đây hết đi”.
Rầm!
Bà ta vừa dứt lời, hàng trăm thần linh lao ra, từng khí tức mạnh mẽ lập tức chấn động thời không xung quanh khiến nó nổi lên từng làn gợn sóng như sóng biển.
Đều là các thiên tài yêu nghiệt.
Những người này đều không có tên trên bảng Chân Võ nhưng họ rất mạnh. Vì những người này đều là đội thứ hai, năm nào cũng tham gia bảng Chân Võ.
Mục tiêu cuối cùng của họ là có tên trên bảng Chân Võ.
Mà tham gia trận đấu bảng xếp hạng ở Chân Võ cũng là một hình thức tu luyện.
Dù là ở Chân vũ trụ thì các thiên tài yêu nghiệt này cũng là những người đỉnh cấp nhất, nếu nhìn rộng ra Chư Thiên Vạn Giới thì cũng là sự tồn tại đủ để nghiền ép mọi thứ.
An Vương nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nghe nói vũ trụ Quan Huyên có rất nhiều thiên tài yêu nghiệt, nào, các ngươi đi khiêu chiến chút đi, thích khiêu chiến ai thì khiêu chiến. Hãy nhớ, đừng nương tay, nương tay là sự sỉ nhục lớn nhất với kẻ thù”.
Nghe An Vương nói thế, hơn bốn trăm thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ bỗng nhìn về phía đằng xa, đồng thanh nói: “Nhờ các thiên tài vũ trụ Quan Huyên chỉ dạy”.
Âm thanh như sấm rền!
Diệp Quân nhìn An Vương, An Vương mỉm cười nói: “Diệp công tử, lớp trẻ của Chân vũ trụ bọn ta khai chiến với vũ trụ Quan Huyên nhưng không nói nhất định phải là một đánh một. Nếu thế hệ trẻ khai chiến, vậy thì phải cho tất cả những người trẻ tuổi khác một cơ hội, cho tất cả mọi người một có cơ hội bước lên sàn đấu, ngươi nghĩ thế nào?”
Diệp Quân vẫn chưa nói gì, lúc này một giọng nói vang lên: “Đánh thì đánh!”
Nghe thế mọi người đều quay đầu lại nhìn, một người phụ nữ chậm rãi bước đến.
Người đến chính là Diệp Quan Chỉ.
Mặc dù cô ấy là trưởng lão nội các nhưng cô ấy cũng là người trẻ.