Chương 1253
Lúc này Bát Uyển phấn khích nói: “Xem ta đánh chết ngươi đây”.
Vừa dứt lời cô ấy lao đến trước, đánh một quyền vào Mạc Vô Liễm.
Rầm!
Một quyền này khiến thời không trong phạm vi hàng ngàn trượng bắt đầu bị nghiền nát chôn vùi, vô cùng hãi hùng.
Nhìn Bát Uyển lao thẳng về phía mình, hai tay Mạc Vô Liễm siết chặt, ngay sau đó hàng ngàn đạo lưu quang bỗng bắn ra từ trong cơ thể gã, thoáng chốc thời không xung quanh bị xuyên thủng, vỡ nát.
Ầm!
Sau khi Bát Uyển lao đến, vô số lưu quang tan nát, Mạc Vô Liễm lại bị chấn động lùi về sau.
Bát Uyển phấn khích lao đến chỗ Mạc Vô Liễm.
Lúc này trong mắt cô ấy, Mạc Vô Liễm là mười nồi cơm.
Thấy Bát Uyển hoàn toàn áp chế Mạc Vô Liễm, Diệp Quân thở phào, thế là hắn nhìn An Vương trước mặt, lúc này An Vương cũng đang nhìn hắn.
Diệp Quân nhìn An Vương: “Bà cũng được xem là người trẻ tuổi à?”
An Vương khẽ cười nói: “Năm nay ta mới hai mươi, không trẻ sao?”
Hai mươi!
Diệp Quân lặng thinh không nói.
Hắn biết đối phương không hề gạt hắn, vì cường giả của thế hệ trước vẫn chưa ra tay.
Diệp Quân cũng không nói gì nhiều nữa, cả người bỗng biến mất khỏi đó.
Tiêu diệt là xong chuyện.
Thấy Diệp Quân xuất kiếm, An Vương híp mắt, tay phải giơ lên rồi hạ xuống.
Ầm!
Thời không xung quanh như thủy triều trùng điệp ép đến chỗ Diệp Quân.
Bà ta cũng không dám đánh trực diện với Diệp Quân đang giữ kiếm Hành Đạo trong tay, chỉ có thể dùng cách giữ chân hắn lại.
Vèo!
Một nhát kiếm của Diệp Quân chém nát hết mọi thời không, nhưng ngay sau đó hắn xoay người đánh về phía các thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ ở một bên.
Thấy thế An Vương biến sắc, bà ta vừa định ra tay thì mười mấy cái đầu đầy máu văng ra xa.
Giết trong tích tắc!
Bây giờ thực lực của Diệp Quân đáng sợ thế nào chứ? Cộng thêm hắn đang sử dụng kiếm Hành Đạo, có thể nói ngoài An Vương ra, không còn ai ở đó có thể đỡ được một nhát kiếm của hắn.
An Vương bỗng chặn trước mặt Diệp Quân, bà ta nhìn chằm chằm Diệp Quân. Bà ta biết người trước mặt này đang ép bà ta đánh trực diện.
Diệp Quân nhìn An Vương trước mặt, không nói gì, hắn bỗng biến mất.
Vèo!
Một tia kiếm quang xoẹt qua.
Không phải giết An Vương.