Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1343





Chương 1259

Diệp Quân ngoài miệng cười theo, trong lòng lại nói: “Tháp gia, nếu ta tử trận ở đây thì hãy đưa Bát Uyển cô nương đi cùng tiền bối. Ta mang cô ấy đến đây cốt là để cô ấy trải nghiệm cuộc sống này chứ không phải để lợi dụng, mà bảo vệ vũ trụ Quan Huyên cũng không phải trách nhiệm của cô ấy. Nếu Bát Uyển mất mạng, ta có chết cũng không nhắm được mắt!”

Im lặng một hồi lâu sau, Tiểu Tháp mới đáp ứng: “Được”.

Bát Uyển lập tức phóng tới một ánh mắt hoài nghi dừng lại trên bụng hắn, thầm hỏi sao lại có giọng nói phát ra từ đấy?

Bên trong, Tiểu Tháp chợt hỏi: “Cô ta nghe ta nói à?”

Một giọng nói bí ẩn vang lên: “Ngươi đoán xem?”

Tiểu Tháp im lặng.

Cô gái tên Bát Uyển này… có lai lịch quá mức bí ẩn!

Đúng lúc này, An Vương bất thình lình xuất hiện ngay trước Trấn Thiên Môn, đi sau là vô số người của tộc Thần Linh.



Bà ta im lặng quan sát Diệp Quân.

Đã đến nước này, có nói lời nào cũng chỉ là vô nghĩa, bởi cả vũ trụ Quan Huyên lẫn Chân vũ trụ đều đã không còn đường lui.

Chỉ còn đường quyết chiến!

Diệp Quân nhấc kiếm Hành Đạo, nói với An Vương: “Chư vị đã đến đây, vậy hãy chém giết một trận cho đã đi!”

“Giết cho đã!”

Những người sau lưng hắn gầm lên theo.

Diệp Quân quát gọi: “Thiên Thiên!”

Tiếng long ngâm vang vọng đất trời, một tia sáng trắng chui vào giữa trán hắn.

Dung hợp lần nữa!

Uỳnh!

Ngao Thiên Thiên vừa bay vào cơ thể đã khiến khí tức của Diệp Quân tăng lên ngùn ngụt, từ Thần Kiếp Cảnh bay vụt tới Địa Tiên Cảnh chỉ trong nháy mắt.



Sau đó, kiếm thế tỏa ra từ người hắn đạt đến một cao độ chưa từng có trước giờ.

Các thần linh thấy thế thì đanh mặt lại.

Khuyết điểm lớn nhất của tên Diệp Quân này là gì?

Cảnh giới.

Nhưng sau khi dung hợp cùng con rồng kia, cảnh giới của hắn đã là Nhân Tiên, bù đắp lại thiếu hụt của bản thân. Chưa kể hắn còn có thể sử dụng chung phòng ngự Chân Long.

Tất cả khuyết điểm đều bị san bằng!

Lại còn có thần kiếm tuyệt thế trong tay!

Các thần linh im lặng nhìn Diệp Quân.

Trong lòng đã biết hắn bây giờ chính là vô địch.

An Vương quay sang hỏi người phụ nữ đứng bên cạnh: “Đầu bảng đâu?”