Mà lúc này, quần áo Diệp Quân đã nhuốm màu đỏ thẫm.
Bị máu tươi của kẻ thù tắm ướt!
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Bát Uyển, quần áo cô ấy cũng bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.
Diệp Quân cười nói: “Tiếp tục!”
Bát Uyển gật đầu: “Đánh xong thì ăn cơm, được chứ?”
Diệp Quân cười to: “Được!”, rồi hắn xoay người nhìn về phía đám thần linh kia: “Tiếp tục đi!”
Dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang xông lên!
Vụt!
Thời không nơi kiếm đi qua yếu ớt tựa như giấy mỏng, lập tức bị chém rách.
Bát Uyển theo sát phía sau!
Thấy Diệp Quân xông đến, người đàn ông thần linh dẫn đầu chợt gằn giọng nói: “Không phải chỉ là chết thôi sao? Sợ cái gì? Giết!”
Nói xong, hắn ta tiếp tục xông lên!
Tất cả thần linh sau lưng hắn ta cũng đều lao tới không chút do dự!
Vũ trụ Quan Huyên không có kẻ hèn nhát!
Chân vũ trụ cũng thế!
Hơn hai vạn người lao về phía tia kiếm quang kia như phát điên, sau đó, những người ở phía trước lần lượt ngã xuống, còn thanh kiếm kia vẫn thế như chẻ tre, nơi nó đi qua đều như gỗ mục bị chém!
Nhưng những thần linh phía sau lại không hề lùi bước, nối đuôi nhau xông tới!
Cũng có rất nhiều thần linh thiêu đốt thân thể và linh hồn của mình!
Trong nháy mắt, trong thiên địa vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc…
Trên đám mây, tất cả thần linh đều nhìn chằm chằm chiến trường bên dưới, nhìn các thần linh lần lượt ngã xuống, bọn họ cảm thấy trái tim mình như rỉ máu.
Lúc này, bọn họ chỉ hận bản thân vô dụng, thực lực không đủ, không thể ra chiến trường.
Bên dưới, Diệp Quân lại gi3t chết một đám thần linh.
Sau lưng hắn và Bát Uyển chất đầy thi thể, máu tươi chậm rãi chảy thành sông.
Diệp Quân nhìn tay phải của mình, tay của hắn đang run, trên khoé miệng hắn cũng có một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Những thần linh này nối đuôi nhau thiêu đốt linh hồn tự bạo, tạo thành lực lượng rất khủng khiếp, hắn hoàn toàn không thể ngăn cản, cho nên chính hắn cũng bị thương.
Diệp Quân hỏi trong lòng: “Thiên Thiên, vẫn ổn chứ?”
Ngao Thiên Thiên im lặng một lát rồi đáp: “Vẫn ổn!”
Diệp Quân cau mày: “Đừng lừa ta!”
Ngao Thiên Thiên cười đáp: “Thật sự vẫn ổn!”
Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn nhìn những thần linh phía xa, lúc này, ở đây chỉ còn lại khoảng hai vạn thần linh, có vài thần linh vẫn đang thiêu đốt thân thể và linh hồn.
Lúc này, trong mắt họ đã không còn sự sợ hãi và kiêng dè nữa, chỉ còn lại sát khí.