Chương 1330 Có thể thấy người đang giữ chân Âm Thần không phải nó mà là người phụ nữ bí ẩn kia. Bát Uyển đứng cạnh Diệp Quân khẽ nhíu mày lại, không nói gì. Hắn nhìn sang, chợt phát hiện hình như cô ấy đã trở nên khác xưa. Bỗng giọng nói bí ẩn vang lên trong đầu hắn: “Đi vào nhà trúc!” Vào nhà trúc? Diệp Quân không chút chần chừ, lập tức kéo Bát Uyển chạy vào trong. Vừa bước vào, hắn ngây ngẩn cả người. Bởi bên trong là một không gian khác! Là một vùng tinh không! Trong đó có vô vàn kệ sách xếp san sát nhau, nhìn sơ thôi cũng thấy được ít nhất là trăm triệu quyển sách. Nhiều vậy ư? Sắc mặt Diệp Quân đanh lại. Giọng nói bí ẩn lại vang lên: “Tìm một quyển sách cổ màu vàng đi”. Sách cổ màu vàng? Diệp Quân nhíu mày. Lượng sách ở nơi này quá nhiều, hắn lại không thể dùng thần thức, bảo làm như vậy thì khó như lên trời. Bỗng Bát Uyển thốt lên: “Ta biết nó ở đâu!” Rồi dắt tay hắn đi tới trước. Diệp Quân hỏi: “Nàng nghe thấy tiền bối ư?” Bát Uyển chỉ chớp chớp mắt nhìn lại, không trả lời. Làm Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười, thầm nhủ cô gái này đúng là ngày càng bí ẩn. Bát Uyển dẫn hắn đi một hồi thật xa, dừng lại trước một kệ sách chỉ có một quyển sách duy nhất. Toàn thân nó là một màu vàng cổ xưa, số trang cũng không nhiều. Nhưng vừa nhìn thấy nó, Bát Uyển đã cau mày thật chặt. Nhận ra có điều bất thường, Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?” Bát Uyển quẫy đầu thật mạnh: “Nhiều ký ức vụn vặt… Rối nùi, khó chịu quá!” Diệp Quân cầm tay cô ấy: “Vậy đừng nghĩ về chúng nữa”. Bát Uyển gật đầu: “Ừm”. Sắc mặt Diệp Quân có phần phức tạp khi nhận ra ký ức trước kia của cô có lẽ sắp sửa khôi phục. Lại thấy Bát Uyển cầm lấy quyển sách kia đưa sang: “Đây này”. Diệp Quân nhận lấy, vừa mở ra thì cau mày. Hắn không hiểu chữ viết ở bên trong! Bát Uyển lại thốt lên: “Chân Thần Đạo Điển!” Diệp Quân quay sang: “Nàng biết nó ư?” Bát Uyển gật đầu. Diệp Quân rơi vào im lặng.