Chương 1428
Trong sách cổ có ghi lại, vào thời đại văn minh Thần Đạo, có hơn chục nghìn phương thức tu hành, có vô số đạo thống, cường giả nhiều như cây trong rừng.
Ở thời đại ấy, số lượng Đại Đế không nhiều, nhưng Đại Đế của thời đó có thực lực cực kỳ cao, bởi vì vào thời đó, muốn trở thành Đại Đế phải vượt qua được ba tai ba kiếp, không như ở thời đại này. Thời đại này, lên cảnh giới Đại Đế không cần vượt qua ba tai ba kiếp, cho nên chất lượng không được cao như trước.
Thời đại văn minh Thần Đạo huy hoàng cỡ nào, thực ra đến bây giờ vẫn có thể cảm nhận được, bởi vì nền văn minh của vũ trụ Chân Thần ngày nay đa phần đều là truyền thừa của nền văn minh Võ Đạo từ thời đại Thần Đạo.
Ví dụ như cổ thần sư của vũ trụ Chân Thần hiện tại có xuất xứ từ thần thuật sư của thời đại văn minh Thần Đạo, không chỉ có thế, còn rất nhiều cơ sở lý luận Đại Đạo cùng những phương pháp tu đạo đều có xuất xứ từ thời đại văn minh Thần Đạo.
Sau khi Chân Thần lật đổ nền văn minh Thần Đạo, thực ra cũng không phá hủy truyền thừa của nền văn minh Thần Đạo, ngược lại còn tăng cường nghiên cứu và học tập cùng cải tiến, cũng chính vì thế, có thể nói là Chân vũ trụ được truyền thừa từ di sản văn hóa của nền văn minh Thần Đạo, cho nên về sau, Chân vũ trụ phát triển vô cùng nhanh chóng, toàn bộ nền văn minh vũ trụ đều vượt xa chư thiên vạn giới và các vũ trụ lớn khác.
Trong đó, nền văn minh võ đạo của vũ trụ Quan Huyên phát triển cao có một phần nhất định do chủ nhân bút Đại Đạo, bởi vì sau khi chủ nhân bút Đại Đạo bị đuổi khỏi Chân vũ trụ thì đã sáng lập một Đạo Môn ở vũ trụ Quan Huyên, và Đạo Môn này đã từng thống trị vũ trụ Quan Huyên.
Có điều, về sau Đạo Môn đó đã bị thư viện Quan Huyên thay thế.
Khi đọc đến đây, Diệp Quân cũng không nhịn được, phải lắc đầu cảm thán, cuộc đời của vị chủ nhân bút Đại Đạo này thật đúng là thảm.
Hắn lại tiếp tục lật xem một ít tư liệu về tộc Bác Thiên. Từ đó phát hiện, tuy tộc Bác Thiên rất mạnh nhưng vẫn có chênh lệch cực lớn với Thần Đạo. Hơn nữa, khi ấy tộc Bác Thiên phát triển dựa vào Thần Đạo, nhưng mạnh mẽ hơn nhiều so với các tộc lớn cùng thời nên mới có cảm giác đặc biệt chói mắt.
Đáng nói nhất là, Cánh Cửa Luân Hồi của Bác Thiên Đạo là do chủ nhân bút Đại Đạo tặng cho.
Đọc tới đó, Diệp Quân đột nhiên gập sách lại, hỏi: “Tiền bối, trong sách cổ này có ghi rằng, tộc trưởng của tộc Bác Thiên là Bác Thiên Đạo cũng từng là một nhân vật kiệt xuất vô song, nhưng vì sao ta có cảm giác… dường như đầu óc ông ta không được thông minh cho lắm? Ta không có ý hạ nhục ông ta đâu, chỉ có cảm giác như vậy thôi”.
Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ngươi biết kiêu căng nghĩa là gì không?”
Diệp Quân: “Kiêu căng?”
Người phụ nữ bí ẩn khẽ nói: “Này nhóc, nếu thế hệ trước không nhúng tay vào, để mặc ngươi và vũ trụ Quan Huyên bây giờ đơn độc đối mặt với ông ta, ngươi có còn nghĩ ông ta là hạng đầu óc không được thông minh không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Bởi vì có các đời cha ông của ngươi ở đây, cho nên người ta mới cảm thấy đối đầu với các người đúng là một hành vi thiếu khôn ngoan, vì mọi người đều biết Bác Thiên Đạo chắc chắn không đánh lại cha và cô ngươi. Nhưng mọi người lại quên mất một chuyện, đó chính là bản thân Bác Thiên Đạo lại không biết thực lực của cha và cô ngươi”.
Diệp Quân trầm mặc, quả thực hắn đã bỏ quên điểm này.
Người phụ nữ bí ẩn lại nói tiếp: “Con người Bác Thiên Đạo, nếu xem xét từ góc độ của ta và ngươi thì quả thật có vẻ không được khôn ngoan gì. Nhưng nếu đổi một góc độ khác mà đánh giá, từ khi bắt đầu thời đại văn minh Thần Đạo, người có thể thắng ông ta dễ dàng cũng chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo cùng với vị phu tử kia và đại tỷ, ngay cả ta, Chấp Kiếm Nhân và Bát Uyển cũng đánh không lại ông ta ở thời kỳ đỉnh cao. Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo bị đuổi đi, đại tỷ không xuất thế nữa, ông ta gần như là vô địch, trong tình hình đó, ông ta hơi chủ quan khinh địch cũng là lẽ thường”.