Chương 1528
Nam Cung Tuyết nghe vậy thì len lén nhìn sang, vẻ mặt vừa ngại ngùng vừa đầy ắp tình ý.
Người phụ nữ cười: “Đã vậy thì cả hai hãy thành hôn ngay tại đây đi, đồng ý chứ?”
Diệp Quân có nằm mơ cũng không ngờ bà lại nói ra những lời này, thế là hóa đá tại chỗ.
Nam Cung Tuyết im lặng rũ đầu, không tán thành cũng không phản đối, tất cả đều nghe sư phụ phân phó.
Diệp Quân rơi vào im lặng.
Thái độ của hắn khiến người phụ nữ nhíu mày, chợt cảm thấy bất an trong lòng.
Nam Cung Tuyết cũng nhận ra sự im lặng này, lập tức ngẩng lên nhìn Diệp Quân, thân hình khẽ run.
Diệp Quân đi đến, nói với cô gái: “Tuyết cô nương, ta không phải kẻ khờ, dĩ nhiên có thể nhìn ra tình cảm cô dành cho ta suốt thời gian vừa qua. Trong lòng ta vui mừng khôn kể, nhưng ta không thể đáp ứng cô được. Ta tên Diệp Quân, đến từ ngoài vũ trụ Quan Huyên, đã thành thân rồi”.
Đã thành thân!
Những lời này khiến sắc mặt Nam Cung Tuyết trắng bệch như vôi.
Người phụ nữ thì âm thầm thở dài.
Diệp Quân lại nói: “Vô cùng xin lỗi”.
Rồi xoay người rời đi.
Nam Cung Tuyết buột miệng: “Đợi đã!”
Diệp Quân quay lại, thấy cô ấy vừa đến gần vừa hỏi: “Đã thành thân thì ngươi còn trêu chọc ta làm gì?”
Hắn lắc đầu: “Ta không hề trêu gì cô”.
Ánh mắt Nam Cung Tuyết trở nên dữ tợn: “Nếu đã không thích ta thì đứng ra bênh vực ta làm gì? Vì ta mà đắc tội với Tuyết tộc và tộc Nam Cung làm gì? Đưa ta bỏ trốn làm gì? Liều mạng bảo vệ ta làm gì?”
Diệp Quân nín thinh.
Nam Cung Tuyết tức giận quát: “Trả lời đi!”
Hắn mới mở miệng: “Lần đầu tiên gặp mặt, cô nói ta nên rời khỏi bí cảnh Thượng Thanh để tránh gặp nguy hiểm, ta thấy cô lương thiện nên rất có hảo cảm. Những lần giúp đỡ cô sau đó là vì ta xem cô là bạn bè, không có suy nghĩ gì hơn, mà ta cũng không ngờ cô lại nảy sinh tình cảm với ta”.
Nam Cung Tuyết cười cười tự giễu: “Thì ra là ta sai”.
Diệp Quân lắc đầu: “Tuyết cô nương xinh đẹp hiền diệu, lại thật lòng với ta, ta cũng rất vui mừng…”
Nam Cung Tuyết bắt lấy tay hắn, ngắt ngang lời hắn: “Vậy ngươi không ở lại được sao?”
Diệp Quân lắc đầu.
Nam Cung Tuyết phẫn nộ siết chặt tay phải, tung cú đấm thẳng vào Diệp Quân, nhưng chỉ vừa chạm đến trán hắn thì dừng lại. Cô ấy nhìn linh hồn yếu ớt của người trước mặt, đáy lòng như nhũn ra, không tài nào ra tay được nữa.
Nhưng nhớ tới những lời từ chối quả quyết vô tình kia, lòng cô lại quặn thắt, nước mắt rơi thành dòng, đành phải xoay lưng run rẩy nói: “Đi đi, ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa”.
Diệp Quân thở dài: “Tuyết cô nương hãy bảo trọng, sau này có dịp ta sẽ trở lại thăm…”
Nam Cung Tuyết tức tối quay phắt lại: “Thăm ta làm gì? Hay ngươi muốn có tam thê tứ thiếp?!”
Diệp Quân vội chữa cháy: “Không không! Tuy Tháp gia hay nói ta muốn vậy nhưng ta không dám…”
Tiểu Tháp: “…”
Nam Cung Tuyết quắc mắt trừng hắn, cả giận quát: “Ngươi còn nấn ná nữa là ta đánh!”