Chương 1530
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ bí ẩn cất lời: “Ta cứ nghĩ ngươi sẽ nói “như thế thật sự quá cầm thú”, không ngờ ngươi lại nói ra một câu như vậy…”
Diệp Quân lắc đầu: “Đàn ông quả nhiên đều đa tình, lòng tham không đáy, mà ta cũng là như thế”.
Người phụ nữ bí ẩn hỏi: “Ngươi thích Nam Cung Tuyết cô nương này à?”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nàng ấy rất tốt, ta không muốn lừa dối nàng ấy”.
Tiểu Tháp cất lời: “Vậy sau này ngươi đừng đi dụ dỗ phụ nữ nữa!”
Diệp Quân cười khổ: “Chẳng lẽ sau này ta gặp nữ nhân nào cũng phải cách thật xa à? Tháp gia, ngươi chỉ là một cái tháp, có nói chuyện tình cảm ngươi cũng không hiểu được đâu”.
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ bí ẩn lập tức bật cười.
Diệp Quân không nghĩ nhiều về chuyện tình cảm nữa, hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu hồi phục thân thể.
Phụ nữ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm mà thôi!
Không lâu sau đó, thân thể Diệp Quân hoàn toàn khôi phục, hắn nhìn thân thể của mình, khẽ thở dài. Mỗi lần đánh nhau, thân thể không tự đốt cháy thì cũng bị đánh vỡ, đúng là quá thê thảm.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân vung tay áo, hình nộm thượng cổ đã khống chế Tuyết Phong trước đó xuất hiện trước mặt hắn, Diệp Quân quan sát hình nộm thượng cổ này, thầm nghĩ: Phải nghĩ cách khiến hình nộm này đạt tới cảnh giới Đại Đế chân chính thôi!
Nếu hình nộm này có thể đạt đến cấp bậc Đại Đế chân chính thì chắc chắn Tuyết Phong sẽ không thể là đối thủ của nó.
Nghĩ đến đây, người Diệp Quân khẽ run rẩy, biến thành một tia kiếm quang biến mất.
Sau khi Diệp Quân rời đi không lâu, một cô gái đột nhiên xuất hiện, người đó chính là Nam Cung Hàn, sau lưng cô ta là Sơn bá vẫn luôn đi theo chân.
Sơn bá cất lời: “Vừa nhận được tin, trước đó mấy người nhóm Tuyết Phong của Tuyết tộc đã tháo chạy đến bí cảnh Tinh Hải, có lẽ bên trong đã xảy ra chuyện gì đó”.
Vì Tuyết Phong là Đại Đế, nên cao thủ của Tuyết tộc hoàn toàn không dám đến gần.
Nam Cung Hàn cau mày, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an: “Vì sao hắn không dẫn Nam Cung Tuyết đi cùng?”
Nghe thấy thế, Sơn bá cũng sửng sốt.
Lúc này, sau lưng hai người chợt vang lên tiếng bước chân.
Nam Cung Hàn xoay người, cách đó không xa có một cô gái đang chậm rãi đi về phía cô ta.
Người đó chính là Nam Cung Tuyết.
Lúc này trên mặt Nam Cung Tuyết đã không còn sự dịu dàng như trước, nét mặt vô cùng lạnh lẽo, như có một màn sương bao vây.
Nam Cung Hàn nhìn chằm chằm Nam Cung Tuyết, sau đó hỏi: “Hắn không dẫn muội đi cùng à?”
Nam Cung Tuyết chậm rãi đi về phía Nam Cung Hàn, không hề dừng lại. Nam Cung Hàn cau mày, cô ta nhìn thoáng qua Sơn bá, Sơn bá hiểu ý, nâng tay phải về phía Nam Cung Tuyết, khí thế mạnh mẽ thoáng chốc trói buộc lấy cô ấy, nhưng lúc này, Nam Cung Tuyết bỗng vung tay áo lên.
Oanh!
Sơn bá đã là cảnh giới Thần Đế đỉnh cao biến thành một làn sương máu rồi tan biến!