Cảnh Đại Hán nổi giận muốn đánh người, Trương Hoa Hoa cười nói: “Tên ngốc Cảnh Đại đừng tức giận, ta đang cứu ngươi đấy! Ngươi nhìn kỹ lại xem, Diệp công tử đó có thể giết hàng trăm người bằng một nhát kiếm, còn đám người đó không có ai có cảnh giới thấp hơn hắn. Đây có nghĩa là sao? Tức là hắn không chỉ lợi hại mà chắc chắn người đứng đằng sau hắn cũng rất lợi hại”.
Nói rồi hắn ta nhìn Diệp Quân ở phía đằng xa nói: “Mẹ nó, người có thể dạy được một thiên tài như vậy là người chúng ta có thể chọc vào sao?”
Cảnh Đại Hán im lặng không nói, ngẫm lại mới thấy sợ.
Trương Hoa Hoa nhìn Cảnh Đại Hán: “Không có việc gì thì đừng chỉ tu luyện đao kiếm mà còn phải tu luyện đầu óc của ngươi nữa”.
Cảnh Đại Hán lạnh lùng nhìn Trương Hoa Hoa, sau đó có người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có đánh không?”
Cảnh Đại Hán lắc đầu: “Không đánh! Không đánh!”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không đánh cũng được nhưng để nhẫn lại”.
Nghe thế Cảnh Đại Hán nổi giận, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay Diệp Quân, cơn giận của hắn ta bỗng lắng xuống.
Mẹ kiếp!
Chắc không phải tên này đang giả vờ bị thương để lừa ông đây đấy chứ?
Nghĩ đến đây, hắn ta liếc nhìn cổng thành.
Lúc này Diệp Quân nói: “Ngươi có thể thử xem tốc độ của ngươi nhanh hơn hay kiếm của ta nhanh hơn”.
Cảnh Đại Hán im lặng không nói gì.
Trương Hoa Hoa: “Mau giao nhẫn ra đi, phá sản như tiêu trừ hậu họa”.
Cảnh Đại Hán nhìn Diệp Quân, sau đó xòe bàn tay ra, chiếc nhẫn bay đến trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, trong chiếc nhẫn chỉ có hơn năm mươi vạn kim tinh.
Diệp Quân nhíu mày hơi bất mãn: “Sao ngươi lại nghèo thế?”
Cơ mặt Cảnh Đại Hán khẽ giật, hắn ta nhìn Diệp Quân không nói lời nào đã xoay người đi vào trong thành.
Phải nói rằng, hắn ta đang nghẹn một bụng tức.
Vốn dĩ cứ nghĩ mình can đảm đứng ra thì người trên tường thành sẽ hợp sức với mình nhưng hắn ta không ngờ đám người này đều không lên.
Mình đúng là một tên thiểu năng.
Lúc này Trương Hoa Hoa nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, vừa rồi ta nhận được tin tức, thư viện Quan Huyên có hai học sinh chết ở bên ngoài, không biết có phải ngươi làm chuyện này không?”
Mấy lời này đang như rắp tâm hại người.
Diệp Quân nhìn Trương Hoa Hoa trên tường thành, hắn xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt Trương Hoa Hoa.
Trương Hoa Hoa sửng sốt.
Mọi người cũng ngơ ngác.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Trương huynh, đây là thứ ngươi nên có”.
Nói rồi hắn xoay người đi.
Tốc độ rất nhanh, tích tắc đã biến mất.
Trương Hoa Hoa đứng trên tường thành nhảy lên: “Mẹ nó, ngươi đừng đi, ngươi nói rõ cho ta nghe xem, này, này…”
Mọi người trên tường thành nhìn Trương Hoa Hoa với vẻ khó coi.
Mẹ kiếp!
Hóa ra các ngươi là cùng một bọn à?
Sắc mặt Trương Hoa Hoa hơi khó coi, hắn ta biết không thể ở đây nữa, sau đó hắn ta bèn nhảy xuống rồi biến mất.
…
Diệp Quân vừa đi vào rừng sâu, Nhiêu Tu đó xuất hiện trước mặt hắn, trong tay Nhiêu Tu là một đống nhẫn không gian.
Lúc nãy Diệp Quân phụ trách giết người, gã đã nhặt nhẫn.
Mặc dù cũng muốn cất riêng cho mình nhưng gã không dám.
Con người có thể có dã tâm nhưng không được tham lam, nhất là tham những thứ không thuộc về mình.
Diệp Quân nhận lấy nhẫn, hắn đếm một lúc, tổng cộng có gần ba ngàn vạn kim tinh.
Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn đưa cho Nhiêu Tu, trong chiếc nhẫn có ba trăm vạn kim tinh.
Nhiêu Tu hơi do dự.
Diệp Quân nói: “Của ngươi đấy”.
Nhiêu Tu nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân không có ý định giết người diệt khẩu mới yên tâm nhận, sau đó nói: “Cảm ơn Diệp huynh”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đi mau đi”.
Nhiêu Tu do dự một lúc rồi nói: “Diệp huynh, ta đang ở trong ngôi đền đổ nát ở góc phía Nam của Tội Thành, những năm qua ta có một nhóm huynh đệ ở Tội Thành, thực lực của bọn ta không mạnh nhưng bọn ta biết rõ tình hình lớn nhỏ ở Tội Thành. Nếu huynh cần bất cứ điều gì thì cứ nói với ta bất cứ lúc nào”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Đến Tiên Bảo Các một chuyến, tìm một quản sự tên Tần Phong bảo y điều tra giúp ta rốt cuộc là ai gây chuyện với ta”.
Hắn biết muốn điều tra ra được lai lịch và thực lực của đối phương thì chỉ có thể tìm đến Tiên Bảo Các để nhờ giúp.
Há miệng chờ sung không phải là cách làm việc của hắn.
Nhiêu Tu gật đầu: “Vâng!”
Nói rồi gã chắp tay lại, xoay người đi.
Sau khi Nhiêu Tu rời đi, Diệp Quân nhắm mắt lại.
Không lâu sau hắn nhíu mày.
Tịch Huyền không hề xuất hiện.
Tại sao lại không xuất hiện?
Có người!
Diệp Quân nheo mắt, đúng lúc này đột nhiên có sự thay đổi, mặt đất trước mặt hắn bỗng có một bóng người, ngay sau đó một tia sáng đã đánh vào cổ họng hắn.
Lúc này một phi dao bỗng xoẹt qua.
Vèo!
Tia sáng đó dừng lại khi chỉ còn cách cổ Diệp Quân một tấc.
Một người mặc đồ đen đứng trước mặt Diệp Quân, sau gáy gã có một phi đao.
Lúc này Tịch Huyền xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Tịch Huyền mỉm cười: “Tên này là U Linh, là sát thủ rất nổi tiếng ở Tội Thành, gã đã ẩn náu ở đây lâu rồi”.
Diệp Quân xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn bay vào trong tay Tịch Huyền.
Trong chiếc nhẫn có gần một ngàn bốn trăm vạn kim tinh.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Cho ta sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Tịch Huyền cười nói: “Nói thật ta cảm thấy hơi hổ thẹn, không giúp gì được mà còn lấy nhiều tiền như vậy, cái này gọi là ham tiền”.
Cô ấy vừa nói vừa nhận lấy nhẫn không gian.
Diệp Quân nói: “Tịch Huyền cô nương, ta muốn nhờ cô giúp một việc”.
Tịch Huyền cười nói: “Ngươi nói đi”.
Diệp Quân nói: “Theo như ta đoán, người nhằm vào ta lần này không phải nhà họ An thì là tộc Thiên Long viễn cổ. Chỉ cần tình báo của Tiên Bảo Các đến, ta sẽ đánh vào Tội Thành. Lúc đó một mình ta có hơi yếu, không có người giúp chắc chắn sẽ thua nên ta mong cô có thể đi cùng ta, được không?”
Nghe thế nụ cười của Tịch Huyền cứng đờ.
Cô ấy bỗng cảm thấy chiếc nhẫn trong tay hơi nóng.