Chương 1592
Tả tướng đang muốn cự tuyệt, nhưng rồi lại nghĩ đối phương đã dám để cho người của vũ trụ Quan Huyên đến Chân Vũ Trụ, bây giờ bà ta lại từ chối thì lại có vẻ hẹp hòi.
Bấy giờ bà ta mới hiểu ra vì sao Diệp Quân lại đồng ý thoải mái đến vậy, ra là còn có chiêu này.
Mà hắn thì nhìn Tả tướng, chờ đợi một câu trả lời.
Bà ta cười: “Được, nhưng Chân Vũ Trụ muốn thu lợi nhuận”.
Diệp Quân nhíu mày.
Tả tướng: “Chân Vũ Trụ và vũ trụ Quan Huyên, mỗi bên chia đôi năm năm, cậu thấy thế nào?”
Diệp Quân im lặng.
Tả tướng hỏi: “Diệp công tử, cho dù ta có đồng ý cho Tiên Bảo Các tiến vào, nhưng cậu cho rằng không có sự ủng hộ của Chân Vũ Trụ thì nó có còn phát triển được sao?”
Thế là Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta đồng ý”.
Tả tướng: “Còn yêu cầu gì nữa không?”
Diệp Quân lắc đầu, đứng dậy nói: “Cáo từ”.
Rồi xoay người rời đi.
Thấy Từ Nhu cũng đứng dậy đi theo, Diệp Quân quay lại nhìn, nghe nàng ấy cười hỏi: “Sao thế?”
Hắn ngẫm nghĩ một hồi: “Vết thương của tiền bối đã hoàn toàn khôi phục rồi, vẫn còn muốn theo ta sao?”
Nàng ta đáp ngay: “Đương nhiên!”
Diệp Quân thở dài: “Nhưng tiền bối là người của Chân Vũ Trụ”.
Từ Nhu: “Thông minh như ngươi, làm sao lại không biết mục đích của ta chứ?”
Diệp Quân không đáp.
Từ Nhu lại hỏi: “Ngươi đã thấy Vũ Trụ Kiếp bao giờ chưa?”
Hắn lắc đầu.
Nàng ta bèn cười: “Vậy ta dẫn ngươi đi!”
Diệp Quân sửng sốt.
Từ Nhu lại gọi Chấp Kiếm Nhân đứng ở xa: “Từ Kính! Đi chung đi!”
Đối phương im lặng, không lên tiếng phản đối.
Từ Nhu hỏi Diệp Quân: “Đi không?”
Diệp Quân thầm nghĩ: Đi xem Vũ Trụ Kiếp, có phải cũng sẽ nhìn thấy Chân Thần trong truyền thuyết kia?
Đi xem Vũ Trụ Kiếp ư?
Diệp Quân đương nhiên không từ chối, bởi vì hắn không chỉ muốn nhìn xem Vũ Trụ Kiếp ra sao mà còn muốn gặp vị Chân Thần với thực lực không thua gì cha kia.
Thấy hắn ngầm đống ý, ba người lập tức lên đường.
Đợi họ biến mất rồi, Tả tướng Phong Kỳ và Hữu tướng mới đi ra.
Người sau ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong mắt tràn đầy âu lo.
Tả tướng khẽ hỏi: “Ông muốn nói về Từ Nhu?”
Hữu tướng gật đầu: “Quan hệ của nàng và Diệp Quân không tầm thường”.