Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1630



Chương 1630

Đối mặt với chiêu này, nếu lùi, tất sẽ rơi vào thế yếu, mà khi đấu tay đôi với cường giả bậc này, một khi ở vào thế yếu sẽ không còn phần thắng.

Đương nhiên, Diệp Quân cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lùi bước.

Diệp Quân tiến lên, xông thẳng về phía trước, tay phải nắm chặt thanh huyết kiếm, ánh mắt lạnh lẽo, không một tia cảm xúc.

Chỉ giây lát, khoảng cách vạn trượng giữa hai người biến thành gang tấc, Huyền Đế đã dồn toàn lực vào một thương đâm về ngực Diệp Quân. Ngay khi mọi người đều cho rằng Diệp Quân sẽ lấy kiếm chống đỡ, hắn lại để mặc mũi thương này đâm vào ngực mình.

Không đỡ chiêu?

Thấy thế, sắc mặt tất cả những người đang ở đây đều biến đổi kịch liệt.

Đồ và người phụ nữ váy trắng cũng khiếp sợ tột cùng, hai người không ngờ Diệp Quân lại không đỡ chiêu đó, bọn họ căng thẳng và lo lắng vô cùng.

Sắc mặt Huyền Đế cũng lập tức biến đổi, ông ta định lui lại thì cũng vào lúc này, Diệp Quân lại xông lên, huyết kiếm trong tay đâm vào bụng ông ta.

Lấy mạng đổi mạng!

Huyền Đế gầm lên giận dữ, vung quyền đánh ra, gần như cùng lúc, Diệp Quân buông kiếm, tay phải tung ra một quyền.

Liệt Thế Thốn Kình!

Lại một lần nữa hắn lựa chọn chống đỡ trực diện!

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Diệp Quân và Huyền Đế đồng thời bị đánh bay ra sau. Khi dừng lại được, sắc mặt Huyền Đế đã biến đổi kịch liệt, bởi vì ông ta nhận ra, bên trong cơ thể ông ta đang cháy lên.

Huyền Đế vội nhìn xuống thanh huyết kiếm cắm vào bụng mình, hoảng sợ kêu lên: “Sức mạnh huyết mạch!”

Máu của Diệp Quân đã tiến vào trong cơ thể Huyền Đế, sau đó điên cuồng cắn nuốt huyết mạch của ông ta.

Nhận thấy được sự khủng khiếp của huyết mạch phong ma này, Huyền Đế quả đoán hủy diệt thân thể mình, nhưng huyết mạch phong ma của Diệp Quân đã kịp dung hòa vào trong linh hồn của ông ta rồi.

Thấy thế, không chỉ Huyền Đế mà đám cường giả ông lão mặc áo đạo sĩ đứng bên cũng lộ vẻ sợ hãi.

Đây là dạng huyết mạch gì mà lại hùng mạnh đến biến thái như thế?

Huyền Đế vội ngồi xuống, điên cuồng trấn áp, sự hung ác của huyết mạch đó đã khiến ông ta sợ hãi tột cùng.

Bên kia, khi Diệp Quân sắp rơi xuống, một đôi tay nâng lên, đỡ lấy hắn, đó chính là người phụ nữ váy trắng.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân nằm trong lòng mình. Lúc này, miệng hắn liên tục trào máu tươi, cánh tay phải đã cong vẹo đi, trong cánh tay, xương cốt đã vỡ nát, vết đâm nơi ngực cũng không ngừng phun máu.

Diệp Quân nhìn hai người phụ nữ trước mặt, bỗng nở một nụ cười, nhưng vì máu tươi vẫn đang trào ra nên nói cũng rất khó khăn: “Hai cô cô, hai người… xem… Nếu bọn họ không… lấy nhiều… đánh ít… con… một mình… cũng có thể… chống đỡ… được mà…”

Nghe Diệp Quân nói vậy, người phụ nữ áo trắng và người phụ nữ váy trắng cùng sững sờ, hai người họ nhìn nhau với vẻ hơi kinh ngạc, thằng nhóc này đang chứng minh bản thân cho bọn họ thấy.