Chương 1719
Diệp Quân nhìn Mộ Niệm Niệm, bà ấy cười nói: “Ở thời đại trước chủ nhân bút Đại Đạo, tuổi thọ của các sinh linh gần như vô tận, chỉ cần ngươi tu luyện thì sẽ có thể kéo dài tuổi thọ, có thể nói là sự hy sinh của vũ trụ để đổi lấy sự sống còn của bản thân. Sau khi chủ nhân bút Đại Đạo nắm quyền, ông ta muốn thiết lập một trật tự có sống chết, con nghĩ thử xem vốn dĩ con có thể sống rất lâu nhưng ông ta đột nhiên tới cưỡng ép đặt dấu chấm hết cho tuổi thọ của con, con có đồng ý không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Mộ Niệm Niệm gật đầu, lại nói: “Trước chủ nhân bút Đại Đạo, trật tự rất hỗn loạn nhưng sau khi chủ nhân bút Đại Đạo nổi dậy, ông ta bắt đầu thiết lập trật tự và quy tắc cho thế giới này, không thể không kiêng dè gì mà đòi hỏi với vũ trụ, không chỉ thế lại còn lấy Đại Đạo làm nền tảng để ra vận mệnh và luân hồi, cưỡng chế ràng buộc hết thảy chúng sinh, trói buộc chúng vào trong một lớp xiềng xích…”
Nói đến đây bà ấy lắc đầu: “Những gì ông ta làm đều chọc giận tất cả mọi người ngay lúc đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Thảo nào ông ta lại bị đánh”.
Mộ Niệm Niệm bỗng cười nói: “Con nghĩ bút Đại Đạo làm thế là tốt hay xấu?”
Diệp Quân suy ngẫm, sau đó nói: “Đối với vũ trụ bao la này thì dĩ nhiên là một chuyện tốt, nhưng với tất cả chúng sinh lúc đó… thì không phải là chuyện tốt”.
Mộ Niệm Niệm lại hỏi: “Nếu để con làm thì con sẽ làm sao?”
Diệp Quân sửng sốt.
Mộ Niệm Niệm cười nói: “Nếu là con, con sẽ làm thế nào? Đi con đường của nền văn minh Vĩnh Sinh hay là con đường của chủ nhân bút Đại Đạo?”
Diệp Quân không lên tiếng.
Mộ Niệm Niệm nói: “Con có thể bắt đầu suy xét được rồi đấy”.
Chủ nhân bút Đại Đạo.
Diệp Quân im lặng quan sát. Hắn từng gặp mặt người này vài lần, có cảm giác ông ta là người tốt, ít nhất thì cũng không một mực dồn hắn vào đường cùng, không chết không tha như Bác Thiên Đạo và Vĩnh Sinh Đại Đế.
Trông ông ta cũng… hiền lành phết.
Nhưng người như thế thường mới là những kẻ nguy hiểm nhất.
Diệp Quân im lặng một hồi, nói: “Thật ra thì… con của hiện tại không thể đánh giá người như vậy được”.
Mộ Niệm Niệm quay lại: “Con đang nói chủ nhân bút Đại Đạo?”
Diệp Quân gật đầu, nghiêm túc đáp: “Đại Đạo mà ông ta vận hành có hại với chúng sinh nhưng có lợi cho vũ trụ. Nếu cứ để chúng sinh mặc sức đòi lấy thì vũ trụ sớm muộn gì cũng chịu hết nổi, khi ấy chính chúng sinh mới rơi vào cảnh tuyệt diệt. Nhưng nếu đổi lại là con sống ở thời đại đó thì cũng sẽ chống lại việc làm của ông ta, bởi dù gì nó cũng liên quan đến lợi ích của con mà”.
Mộ Niệm Niệm gật đầu, cong môi hỏi: “Con vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta. Nếu trở thành chủ nhân của thời đại mới, con sẽ làm gì?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc đầu: “Con không biết”.
Hắn hiện là vua của vũ trụ Quan Huyên nhưng mọi sự vụ ở đó căn bản đều do Nạp Lan Ca, Lý Bán Tri và những người khác xử lý, còn bản thân hắn dốt đặc cán mai. Vì vậy nên hắn cũng chưa từng nghĩ mình sẽ đi con đường như thế nào nếu trở thành người đứng đầu vũ trụ.
Nhưng dì Mộ nói đúng, chính hắn cũng biết mình nên cân nhắc đến một số việc khác rồi.
Lời này của Diệp Quân khiến Mộ Niệm Niệm bật cười: “Không sao, cũng không có gì vội”.
Hắn hỏi lại: “Dì Mộ là Thiên Đạo đúng không?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Con muốn hỏi cái nhìn của ta về Đại Đạo trật tự của ông ta?”