Chương 1750
Nguyệt Già hơi sửng sốt rồi chợt bật cười ha hả, vừa bật cười, vùng ngực lại chấn động như sóng triều mãnh liệt.
Diệp Quân dời mắt đi nơi khác, người phụ nữ này là người có nơi đó lớn nhất trong số những người phụ nữ hắn từng gặp, lớn như vậy, chẳng lẽ không thấy nặng sao?
Nguyệt Già cười một hồi mới ngừng được. Nàng ta liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Diệp công tử, ta khuyên ngươi một câu, chớ nên khảo nghiệm nhân tính, Đạo Ấn này của ngươi quý trọng hơn ngươi tưởng nhiều lắm. Ngay cả ta thấy được cũng phải nảy lòng tham, bởi vì nếu có vật này thì có thể phá vỡ toàn bộ phong ấn của thế gian, chiếm được vô số cơ duyên”.
Diệp Quân cười bảo: “Vậy vì sao Nguyệt Già cô nương không chiếm lấy cho riêng mình?”
Nguyệt Già hỏi ngược lại: “Vì sao Diệp công tử tình nguyện nhường ấn đó cho ta một cách nhẹ nhàng như thế?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta chỉ không ngờ Nguyệt Già cô nương lại lấy thật…”
Nguyệt Già nghe nói thế lại bật cười, tiếng cười thánh thót như tiếng chuông bạc. Lát sau, nàng ta mới giục Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu, hai người cùng sóng bước vào bên trong địa cung.
Cả địa cung rộng lớn dường như chỉ có hai người bọn họ, bởi vậy, cảm giác nơi này vô cùng vắng vẻ, bầu không khí âm trầm u tịch.
Hai người nhanh chóng tới trước một tòa đại điện. Nhưng ngay khoảnh khắc bước chân vào đại điện, cả hai đều biến sắc, bởi vì vào lúc ấy, tu vi của họ đã bị áp chế.
Cảm giác này hệt như lúc bước vào bí cảnh Vĩnh Sinh vậy.
Hai người đều hết sức kinh hãi, vội lùi về phía sau, nhưng sau lưng họ đã xuất hiện một tấm chắn vô hình, chặn đường lui của họ.
Diệp Quân vội lấy Đạo Ấn ra, nhưng ngay cả Đạo Ấn cũng không có bất kì tác dụng nào.
Chợt, một giọng nói già nua từ một góc truyền tới: “Đạo Ấn không có tác dụng gì đâu, bởi vì phong ấn nơi này không phải do chủ nhân bút Đại Đạo để lại”.
Diệp Quân cùng Nguyệt Già quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa có một bà lão đang ngồi xếp bằng, bà lão vận bộ trường bào, tóc xõa tung, khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt thoạt nhìn khá lạnh lẽo âm u.
Bà lão nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi có quen biết chủ nhân bút Đại Đạo?”
Diệp Quân gật đầu: “Có gặp một lần”.
Bà lão híp mắt, nhắc lại: “Gặp một lần?”
Diệp Quân nói: “Phải chăng tiền bối muốn hỏi, ta đây có phải là người mang thiên mệnh không?”
Nói đến đó, hắn giang tay ra: “Trên người ta không có khí vận Thần Đạo nhé”.
Bà lão kia nói: “Quả thực trên người ngươi không có khí vận Thần Đạo, nhưng ngươi lại có Đạo Ấn, điều này rất không bình thường”.
Diệp Quân cười bảo: “Đạo Ấn này do ta tình cờ lấy được”.
Nguyệt Già vỗ vai Diệp Quân một cái, bất mãn nói: “Người ta hỏi ngươi cái gì là đáp liền à? Sao ngoan thế?”
Diệp Quân thản nhiên nói: “Ra đường nên dĩ hòa vi quý”.
Nguyệt Già còn muốn nói gì, bà lão bên kia đột nhiên nhìn thẳng vào nàng ta, tay phải bất chợt nhấc lên, ngay sau đó, một luồng uy lực vô hình bao phủ lấy Nguyệt Già.
Ầm!
Nguyệt Già tức thì có cảm giác như vạn ngọn núi đè lên, hơi thở cứng lại, suýt thì sụp người xuống.