Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1755



Chương 1755

Bên trong nhẫn không gian có chừng hơn năm tỷ linh nguyên, trang bị và công pháp không đếm được.

Năm tỷ!

Diệp Quân tức thì mừng rỡ không thôi, hiện giờ thứ hắn thiếu nhất chính là tiền, bởi vì hiện nay vũ trụ Quan Huyên đang chế tạo Thượng Cổ Thần Khôi, vô cùng tốn kém, ngay cả có Tiên Bảo Các cũng khiến tài chính chật vật. Đặc biệt là hiện tại, để đối kháng với Chân vũ trụ và nền văn minh Vĩnh Sinh, vũ trụ Quan Huyên còn phải tăng cường bồi dưỡng nhân tài và cường giả, có thể nói, dù đã có Tiên Bảo Các hỗ trợ nhưng phương diện kinh tế vẫn khá khó khăn.

Có chỗ linh nguyên này có thể tạm thời giải quyết tình hình tài chính eo hẹp của vũ trụ Quan Huyên.

Diệp Quân cất nhẫn không gian đi, nhìn về phía Nguyệt Già, lúc này nàng ta đang tự chữa thương.

Phong ấn nơi này đã được giải trừ.

Diệp Quân nói: “Nguyệt Già cô nương, hẹn ngày sau gặp lại”.

Nói đoạn, hắn quay đầu định rời đi.

Nguyệt Già chợt cất tiếng gọi: “Chờ chút đã!”

Diệp Quân ngoảnh lại nhìn, Nguyệt Già hỏi: “Người vừa rồi là cô cô ngươi?”

Diệp Quân gật đầu.

Nguyệt Già trầm mặc một lát mới thử nói: “Diệp công tử, ngươi lấy hết mọi tài vật của Đạo Tông ta mang đi như thế…”

Diệp Quân lắc đầu: “Nguyệt Già cô nương, cô không phải người của Đạo Tông”.

Ánh mắt Nguyệt Già thoáng lóe lên một tia kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”

Diệp Quân nhìn Nguyệt Già: “Ta cũng đang rất tò mò không biết Nguyệt Già cô nương rốt cuộc là ai”.

Nguyệt Già thản nhiên cười bảo: “Diệp công tử không ngại thì đoán thử xem”.

Diệp Quân lắc đầu, quay người đi khỏi đó.

Đoán làm gì!

Hắn đâu có dư cơm mà đoán tới đoán lui!

Thấy Diệp Quân quả đoán bỏ đi, Nguyệt Già vội vàng đứng lên, bước nhanh tới trước mặt hắn: “Diệp công tử, ta không đòi hỏi linh nguyên của Đạo Tông, ta chỉ muốn một thứ, ngươi xem liệu có được không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Nguyệt Già giận dự lắm, nàng ta trừng mắt nhìn Diệp Quân, viền mắt đỏ lên: “Sao ngươi lại nhẫn tâm đến thế? Ta mang ngươi tới đây, không có công gì thì cũng coi như đã bỏ sức, ngươi lại nhẫn tâm đến thế… Con người ngươi thật là xấu xa”.

Vừa nói, đáy mắt nàng ta vừa dâng lệ, dáng vẻ yếu đuối đáng thương, ánh mắt lại thoáng một tia e lệ, xinh đẹp không sao tả xiết, khiến lòng người không tự chủ được, dâng lên niềm tiếc thương.

Ánh mắt Diệp Quân lại trở nên lạnh lẽo: “Nguyệt Già cô nương, cô làm bộ làm tịch cho ai xem?”

Chạm phải ánh mắt buốt giá của Diệp Quân, Nguyệt Già sửng sốt.

Diệp Quân lắc đầu: “Nguyệt Già cô nương, suy nghĩ của ta xưa nay luôn rất đơn giản, kết thiện duyên cùng cô nương, hai bên có thể làm bạn, như vậy tất nhiên rất tốt, nếu không thể làm bạn thì không đối đầu nhau thôi cũng được. Nhưng cô nương đây từ đầu tới giờ luôn thích dùng thủ đoạn không hay với ta, bao gồm cả lúc này, lần này cô diễn trò như thế là khinh thường ta hay là khinh thường chính mình?”

Sắc mặt Nguyệt Già lại khôi phục như thường, nàng ta im lặng nhìn Diệp Quân.