Chương 1810
Quả thực, hắn cũng rất sợ hai đứa nhỏ này.
Mộ Niệm Niệm lại nói: “Bên nền văn minh Vĩnh Sinh kia, con không cần lo lắng, ta với An cô nương sẽ theo dõi chặt chẽ, hơn nữa, hiện giờ Chân vũ trụ cũng đã liệt Vĩnh Sinh Đại Đế vào hàng kẻ địch lớn nhất, bởi vậy, cả hai bên chúng ta đều theo dõi bọn họ”.
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Có Mộ Niệm Niệm cùng những người khác lo chuyện này, dĩ nhiên Diệp Quân không cần lo lắng nhiều, đặc biệt khi hiện giờ mục tiêu của Chân vũ trụ cũng là Vĩnh Sinh Đại Đế.
Mộ Niệm Niệm cười giục: “Đi đi”.
Diệp Quân gật đầu, nhìn về phía Nhị Nha và Tiểu Bạch, Nhị Nha cười ha hả: “Đến hệ Ngân Hà, ta dẫn ngươi đi chơi xả láng, đến thử cái chỗ đó nữa… Hề hề…”
Diệp Quân cứng đờ cả mặt.
Nhìn theo bóng Diệp Quân cùng hai đứa nhỏ biến mất nơi tận cùng tinh hà, Mộ Niệm Niệm lắc đầu cười, tên nhóc này tới hệ Ngân Hà chỉ sợ lại sẽ gây ra không ít chuyện đâu, nhất là lại còn có hai đứa Nhị Nha và Tiểu Bạch đi cùng, hai đứa nhỏ này phải gọi là vua quậy ở hệ Ngân Hà rồi.
Lát sau, Mộ Niệm Niệm cũng quay đầu rời khỏi đó.
…
Tại một nơi nào đó trong hư không, có một người đàn ông trung niên đang lẳng lặng đứng.
Người đó chính là Vĩnh Sinh Đại Đế.
Sau lưng ông ta có một người phụ nữ vận bộ đồ đạo sĩ cùng với một ông lão lưng còng. Sau hai vị này còn có mười hai vị cường giả thần bí vận áo bào trắng.
Trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế, cách ông ta nghìn trượng, có mười cỗ quan tài lơ lửng, những chiếc quan tài này đều bị một sợi xích màu đỏ như máu quấn quanh.
Vĩnh Sinh Đại Đế chắp tay sau lưng, nhìn về phía chiếc quan tài phía đầu: “Táng Đế, đã nghĩ kĩ chưa?”
Một khoảng trầm mặc kéo dài, sau đó, từ trong quan tài truyền đến một giọng nói: “Điều ngươi đã hứa với ta, có chắc sẽ làm được?”
Vĩnh Sinh Đại Đế cười lớn: “Chỉ cần đến khi đó chúng ta tới hệ Ngân Hà giết người phụ nữ váy trắng, những điều ta đã hứa hẹn đều sẽ được thực thi”.
Người trong quan tài trầm mặc một lát rồi nói: “Được”.
Nghe vậy, Vĩnh Sinh Đại Đế nhếch miệng cười nhẹ, tuy trước đó đã tổn thất khá nhiều người, nhưng hiện giờ, ông ta còn có nhiều thuộc hạ hơn trước, và mạnh hơn trước.
Lúc này, chợt có một ông lão xuất hiện bên cạnh Vĩnh Sinh Đại Đế, nói khẽ: “Diệp Quân đã lên đường tới hệ Ngân Hà”.
Vĩnh Sinh Đại Đế chầm chậm nhắm mắt lại: “Xem ra, hắn muốn tới tìm người kia nhờ che chở. Hắn cho rằng người phụ nữ đó có thể bảo vệ được hắn sao? Thật là nực cười… Nhưng cũng tốt, đến khi đó có thể bắt gọn một mẻ. Chinh phục vũ trụ, hãy bắt đầu từ hệ Ngân Hà này đi!”
Giữa một vùng tinh không mênh mông, Diệp Quân ngự kiếm lướt đi như một vệt sao xẹt qua biển sao bao la.
Bên cạnh hắn là Nhị Nha và Tiểu Bạch.
Ba người từ thư viện bay ra ngoài tinh hà đã ba ngày.
Diệp Quân bồn chồn hỏi: “Nhị Nha, còn bao lâu nữa mới tới hệ Ngân Hà?”
Nhị Nha nhìn về phía tận cùng tinh hà, hơi nhíu mày.
Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân tức thì trầm xuống: “Không phải là ngươi quên đường rồi đấy chứ?”
Nhị Nha trừng mắt với hắn một cái, không nói lời nào.