Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1813



Chương 1813

Diệp Quân sửng sốt.

Nhị Nha nói: “Người này rất ổn đó, bọn ta tới chỗ hắn chơi, hắn chưa bao giờ thu tiền, thậm chí còn cho chúng ta chọn người đứng đầu bảng luôn cơ”.

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn luôn có cảm giác câu lạc bộ Vô Biên gì đó hình như không phải một nơi làm ăn đứng đắn gì.

Nhị Nha lại nói: “Ta cho ngươi biết nha, tới những nơi như thế, ngươi phải cho tiền boa, biết không?”

Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha: “Tiền boa?”

Nhị Nha nghiêm túc bảo: “Cho tiền boa thì ngươi có thể làm chuyện khác, tức là mấy cái dịch vụ không được liệt kê ra ấy mà…”

Nói đến đó, cô bé liếc nhìn Diệp Quân, nghiêm mặt bảo: “Bọn ta dẫn ngươi tới chỗ đó chơi, nhưng không được nói với An tỷ và Dương ca, hiểu không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nhị Nha nhếch miệng cười: “Cháu ngoan”.

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Nhị Nha và Tiểu Bạch hết sức vui vẻ, đặc biệt là Nhị Nha, lúc này cô bé còn lảm nhảm hát hò, vẻ mặt đầy chờ mong.

Diệp Quân cũng cười cười, tâm tình khá tốt, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cuối đường hầm thời không, một niềm mong đợi nảy lên trong lòng.

Nhị Nha đột nhiên hô to: “Sắp tới rồi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn đã thấy một luồng sáng trắng.

Giây lát sau, ba người đi qua luồng sáng trắng kia, ngay khi họ đi ngang qua nó, cả ba đột nhiên biến sắc.

Bởi họ phát hiện, có một sức mạnh thần bí nào đó đã trấn áp tu vi của mình.

Cái gì thế này?

Diệp Quân vội vã quay sang phía Nhị Nha, Nhị Nha cũng nghệt mặt ra.

Ầm!

Bất chợt, ba người rớt xuống.

Diệp Quân biến sắc, lòng bàn tay mở ra, một kiếm ý đáng sợ từ trong cơ thể hắn phóng lên cao, nhưng trong nháy mắt, kiếm ý của hắn cũng bị trấn áp, không chỉ có thế, tu vi của hắn cũng đang điên cuồng bị đè xuống, lúc này, hắn đã rớt xuống cảnh giới Địa Tiên.

Diệp Quân hốt hoảng trong lòng.

Ngay khi hắn định thử phản kháng lần nữa, một sức mạnh khủng bố như nghìn ngọn núi đè lên người hắn.

Ầm!

Trong khoảnh khắc, Diệp Quân rơi thẳng xuống, suốt quá trình rơi, bất kể hắn cố gắng phản kháng cỡ nào cũng không hề có tác dụng gì, chốc lát sau, hắn cảm thấy thân mình tiếp xúc thân mật với mặt đất, đầu óc choáng váng, ý thức mơ hồ.

Xong đời!

Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu hắn.

Cứ thế, không biết đã qua bao lâu, Diệp Quân nghe thấy bên tai vang lên những âm thanh hỗn tạp.