Chương 1820
Điều này làm Diệp Quân rất lấy làm nghi hoặc.
Ngân Hà Tông ở ngay hệ Ngân Hà mà!
Ngôi sao màu xanh này cũng ở trong hệ Ngân Hà, vì sao ông lão này lại chưa từng nghe nói tới Ngân Hà Tông?
Khi Diệp Quân còn đang chìm trong nghi hoặc, một cô gái chợt chạy ù vào, đó chính là Mộc Uyển Du, tay cô ấy còn cầm theo một hộp cơm. Cô ấy bước nhanh tới chỗ Diệp Quân, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, vì có chút chuyện riêng nên đến trễ”.
Diệp Quân nói: “Không sao đâu”.
Nói đoạn, hắn đặt hộp cơm đã ăn xong sang một bên, sau đó nói: “Mộc cô nương, tôi muốn rời khỏi chỗ này”.
Nằm mãi ở đây thật quá nhàm chán.
Không có bệnh mà nằm nhiều cũng sẽ sinh bệnh luôn.
Sáng nay hắn đã chuẩn bị rời khỏi đây nhưng lại bị người ta ngăn lại.
Bởi vì hắn còn chưa thanh toán tiền.
Không còn cách nào khác, hắn đành chờ vị Mộc cô nương này tới.
Nghe thấy Diệp Quân muốn ra viện, Mộc Uyển Du thoáng do dự: “Nhưng vết thương của anh…”
Diệp Quân cười bảo: “Tôi đã có thể đi lại bình thường”.
Mộc Uyển Du vẫn băn khoăn nói: “Hay là dưỡng thương thêm mấy hôm?”
Diệp Quân bảo: “Vẫn nên ra ngoài thì hơn”.
Thấy Diệp Quân kiên quyết muốn ra viện, Mộc Uyển Du bất đắc dĩ, đành đi thanh toán tiền viện phí cho hắn.
Lát sau, Mộc Uyển Du dẫn theo Diệp Quân ra khỏi bệnh viện.
Đến cổng viện, Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân: “Anh có còn nhớ số nhà của mình không?”
Diệp Quân do dự một chút rồi nói: “Mộc cô nương, tôi muốn hỏi thăm cô một chỗ này, nhưng mong cô chớ nên nghĩ nhiều, được chứ?”
Mộc Uyển Du vô cùng kinh ngạc: “Chỗ nào cơ?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Câu lạc bộ Vô Biên”.
Mộc Uyển Du nhăn mày, cô ấy vốn định trách cứ mấy câu, nhưng ngẫm lại, mình với người ta không thân quen gì, thực sự không thích hợp góp ý. Vì vậy, cô ấy chỉ do dự một chút rồi nhắc nhở đầy thiện ý: “Anh… Như anh bây giờ không thích hợp làm vận động quá mạnh…”
Diệp Quân: “…”
Mộc Uyển Du lúc này cũng không biết phải nói gì.
Người đàn ông này đã bị thương ra nông nỗi ấy còn muốn đến câu lạc bộ, nghĩ gì thế không biết?
Nhìn sắc mặt Mộc Uyển Du, Diệp Quân liền biết cô ấy hiểu lầm rồi, bèn vội giải thích: “Mộc cô nương, tôi tới đó chỉ để tìm người thôi, không phải để tìm vui”.
Mộc Uyển Du nhìn Diệp Quân, nghi ngờ hỏi lại: “Tìm người?”
Diệp Quân gật đầu: “Thành thật mà nói, tuy tôi mất đi một phần ký ức nhưng tôi vẫn còn nhớ được chỗ đó, ở chỗ đó có một người mà tôi quen, tên là Vô Biên Chủ, cô có từng nghe nói đến không?”
Vô Biên Chủ?
Mộc Uyển Du cau mày trầm tư hồi lâu rồi lắc đầu.
Diệp Quân trầm mặc.
Vô Biên Chủ này danh tiếng kém đến vậy cơ à?