Chương 1822
Chương 1822
Nghe Mộc Uyển Du nói thế, Diệp Quân vội đồng ý: “Được”.
Trong tình thế này thì đừng nên sĩ diện cậy mạnh làm gì.
Làm người là phải biết nhận rõ hiện thực.
Mộc Uyển Du cười nói: “Đi thôi”.
Diệp Quân nhanh nhẹn đứng lên, đi theo Mộc Uyển Du.
Dọc đường đi, Mộc Uyển Du giảng giải cho Diệp Quân một vài quy tắc cơ bản, bởi cô ấy đã phát hiện, vết thương ở đầu Diệp Quân có vẻ rất nặng, có rất nhiều thứ không quá hiểu.
Diệp Quân luôn chăm chú lắng nghe, đã tới nơi này, dĩ nhiên cần phải làm quen với quy tắc của nó.
Không bao lâu, hai người tới một nơi gọi là khu dân cư Tử Quận. Vào trong khu dân cư, Mộc Uyển Du dẫn Diệp Quân vào thang máy lên tầng tám, đi vào một căn phòng. Diệp Quân phát hiện, nơi này không rộng lắm, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, nhưng rất sạch sẽ, rất ấm áp.
Mộc Uyển Du quay lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Hai phòng, một là của tôi, một là của bạn cùng nhà với tôi, cho nên…”
Cô ấy chỉ vào chiếc sofa bên kia: “Đành phải phiền anh ngủ tạm ở sofa vậy”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Có chỗ ở, có cơm ăn, hắn đã rất thỏa mãn rồi.
Mộc Uyển Du đặt chồng sách trong tay xuống, rót cho Diệp Quân cốc nước, Diệp Quân vội nói: “Cảm ơn”.
Mộc Uyển Du ngồi vào ghế đối diện với Diệp Quân, cười hỏi: “Anh tên là Diệp Quân à?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Mộc Uyển Du cười cười, không hỏi thêm.
Cô ấy dám đưa người đàn ông xa lạ này về nhà, ngoài nguyên do lòng còn hổ thẹn thì nguyên nhân quan trọng nhất là người này khi nói chuyện với cô ấy luôn nhìn thẳng vào mắt cô ấy, ánh mắt hắn rất sạch sẽ, không có bất kì thứ dơ bẩn gì.
Ánh mắt hắn rất khác so với những người đàn ông cô ấy từng gặp.
Diệp Quân chợt hỏi: “Mộc cô nương, tôi cần có bao nhiêu tiền mới đủ để làm một thẻ hội viên của câu lạc bộ Vô Biên?”
Nghe Diệp Quân hỏi thế, Mộc Uyển Du lắc đầu cười: “Tôi cũng không biết, vì tôi chưa từng đi tới nơi đó cho nên cũng không biết tiêu chuẩn chi tiêu ở đó thế nào”.
Diệp Quân gật đầu, lại hỏi: “Vậy cô có biết Ngân Hà Tông không?”
Mộc Uyển Du sửng sốt: “Ngân Hà Tông? Anh cũng biết Ngân Hà Tông?”
Diệp Quân lập tức kích động: “Cô biết Ngân Hà Tông?”
Mộc Uyển Du gật đầu: “Đương nhiên có biết…”
Nói đến đó, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Nhưng điều làm tôi tò mò là, làm sao anh biết được?”
Diệp Quân hỏi: “Vì sao lại hỏi vậy?”
Mộc Uyển Du liếc nhìn anh, nói: “Ngân Hà Tông ở ngoài không gian, người bình thường không biết đến sự tồn tại của nó”.
Ngoài không gian!
Diệp Quân sửng sốt cả người: “Không ở trong Hoa Hạ sao?”