Chương 1842
Nhị Nha nhìn mười mấy cô gái, sau đó giơ ngón tay lên chỉ: “Cô… cô… cô nữa…”
Cô bé giữ ba người phụ nữ lại.
Vẻ mặt của những người không được chọn trở nên buồn bã, Nhị Nha cô nương này rất hào phóng, quan trọng nhất là cô bé không lợi dụng ai cả.
Sau khi mọi người ra ngoài, Nhị Nha gọi mấy cô gái ngồi xuống, sau đó bật cười rồi lấy điện thoại ra: “Bắt đầu”.
Ba cô gái: “…”
Tiểu Bạch bỗng đẩy Nhị Nha ra, móng vuốt múa may.
Nhị Nha nói: “Cháu trai sẽ không sao đâu…”
Tiểu Bạch vẫn khá lo lắng.
Nhị Nha lấy một cây kẹo hồ lô ra đưa cho Tiểu Bạch, mắt Tiểu Bạch sáng lên, cháu trai gì đó lập tức bị nó ném lên chín tầng mây.
…
Sau ba ngày tĩnh dưỡng, vết thương của Diệp Quân đã hồi phục khá tốt, bây giờ hắn đã có thể chậm rãi xuống giường đi lại.
Diệp Quân đi đến bên giường, dưới lầu là một vườn hoa rất lớn, rất nhiều người đang bận rộn.
Diệp Quân hít sâu một hơi, tham lam hít thở không khí trong lành.
Lúc này, Tô Tử bước vào, cô ấy đi đến phía sau Diệp Quân nói: “Chúng tôi đã điều tra câu lạc bộ Vô Biên, tổng cộng có mười câu lạc bộ Vô Biên ở thành phố Bạch Vân, người phụ trách của mười địa điểm này đều chưa từng nghe nói đến Vô Biên Chủ”.
Nghe thế, Diệp Quân nhíu mày.
Lẽ nào Nhị Nha gạt mình?
Không thể nào!
Diệp Quân hỏi: “Cơ sở chính của câu lạc bộ Vô Biên ở đâu?”
Tô Tử nói: “Ở Yến Kinh”.
Yến Kinh!
Diệp Quân nhíu mày: “Có xa nơi này không?”
Tô Tử gật đầu: “Rất xa”.
Cô ấy do dự một chốc, sau đó nói: “Câu lạc bộ Vô Biên này không phải là một thế lực đơn giản, chúng tôi có vài mối làm ăn qua lại với họ nên có thể hỏi thăm được một ít thông tin, nhưng nếu đến Yến Kinh… thì tay chúng tôi không thể vươn dài đến bên đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn Tô Tử cô nương”.
Tô Tử lắc đầu: “Không thể giúp được anh, xin lỗi”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Vô Biên Chủ!
Sau khi tên này đến hệ Ngân Hà có đổi tên không nhỉ?
Nếu đổi tên…
Diệp Quân thở dài, hiện giờ chỉ đành đi từng bước một thôi.
Tô Tử bỗng nói: “Ông… ông nội tôi muốn gặp anh”.