Chương 1850
Tô Tử siết chặt hai tay, gương mặt tràn ngập lo lắng và hồi hộp.
Bên ngoài.
Năm thi thể nằm la liệt trước mặt Diệp Quân, mỗi người đều bị một chiếc đũa cắm vào giữa trán.
Mất mạng chỉ vì cây đũa!
Đứng cách đó mấy trượng là một người bọc kín mít trong lớp vải đen, đang giương mắt nhìn hắn chằm chặp, cất giọng khàn đặc: “Cổ võ giả”.
Diệp Quân im lặng nhìn lại.
Người áo đen: “Tại hạ thuộc nhà họ Mạc, Nam Phái, các hạ là?”
Hắn đáp: “Nhà họ Dương, Kháo Sơn Phái, Diệp Quân”.
Kháo Sơn Phái?
Người áo đen nhíu mày, nhớ lại không có phái nào tên này trong mười thế gia Cổ võ ở Hoa Hạ cả!
Xem ra chỉ là thế lực nhỏ vô danh mà thôi.
Nghĩ vậy, gã ta nâng tay phải lên. Trang phục gã không gặp gió mà vẫn bay thốc lên, sau đó gã tung người nhảy lên, tung cú đấm về phía Diệp Quân như hổ dữ vồ mồi. Quyền phong thét gào, khí thế kinh người!
Diệp Quân ngạc nhiên, không ngờ người này đúng là có mạnh hơn người thường tí xíu.
Đương lúc gã lao tới trước mặt, hắn lách mình né tránh cú đấm của gã, đưa tay thọc cây đũa vào họng gã.
Phập!
Người áo đen trợn to hai mắt, ngã rầm xuống đất.
Diệp Quân cúi xuống lục lọi trên người gã một phen, cuối cùng tìm thấy một hòn đá lớn bằng ngón cái.
Hắn không khỏi ngẩn ra. Linh Thạch!
Không ngờ lại là Linh Thạch!
Cảm xúc đầu tiên của hắn là mừng rỡ, nhưng không được bao lâu đã nhíu mày như bị tạt nước lạnh.
Bởi vì linh khí trong Linh Thạch ít đến đáng thương!
Quá quá ít!
Diệp Quân đau đầu. Sao mà linh khí hệ Ngân Hà lại ít thế nhỉ??
Hắn thu hòn đá vào, lại càn quét từ thi thể mấy tên khác, tìm được hơn mười nghìn đồng Hoa Hạ.
Đúng lúc này, cửa mở ra. Tô Tử nhanh chóng vọt tới bắt lấy tay hắn, run run hỏi: “Anh… anh không sao chứ?”
Diệp Quân cười đáp: “Không có gì”.
Tô Tử thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy xác chết thì lập tức nôn ọe.
Diệp Quân nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô ấy, lại đưa sang một tờ khăn ăn. Tô Tử nhận lấy: “Cảm ơn”.
Diệp Quân gật đầu: “Đi theo tôi”.
Hắn kéo theo Tô Tử đi xuống lầu, thấy ở đó cũng nằm la liệt mười mấy thi thể. Có một chiếc xe đang đậu ở ven đường gần đó, tựa vào nó là một thanh niên với một lão già đứng sau.
Tô Tử vừa nhìn thấy người này thì sắc mặt lạnh băng: “Cậu cả Lý Tử Thần của nhà họ Lý!”
Nhà họ Lý?
Diệp Quân đang nhíu mày thì nghe người kia hô lên: “Ê!”