Chương 1860
Đúng lúc này, Diệp Quân lại nói: “Cô Vân Mạn, tôi là vệ sĩ của cô Tô Tử”.
Vệ sĩ!
Trong mắt Cố Vân Mạn hiện lên vẻ kinh ngạc, cô ta nhìn Tô Tử, Tô Tử do dự rồi gật đầu, gật đầu xong cô ấy lại lườm Diệp Quân, tôi còn chưa giải thích, anh giải thích cái gì? Thiệt tình!
Cố Vân Mạn nhìn Tô Tử rồi lại nhìn Diệp Quân, chỉ cười không nói.
Cô gái tóc đỏ bên cạnh nhìn Diệp Quân với vẻ mặt khinh khỉnh, nhỏ giọng nói: “Thì ra là chó gác cổng!”
Cô ta nói nhỏ đến nỗi Tô Tử và Cố Vân Mạn đều không nghe thấy, nhưng Diệp Quân lại nghe thấy.
Diệp Quân nhìn cô ta, hơi nhíu mày nhưng không nói gì.
Cố Vân Mạn cong môi cười quyến rũ: “Sao thế, đọc đến nghiện luôn à?”
Tô Tử cười: “Chị có quen tác giả đó không?”
Cố Vân Mạn lắc đầu: “Không quen”.
Tô Tử nhíu mày: “Không quen?”
Cố Vân Mạn gật đầu: “Chị tình cờ mua trên cầu vượt ở Yến Kinh”.
Cầu vượt Yến Kinh!
Tô Tử nhíu mày, nhìn Diệp Quân bên cạnh, Diệp Quân khẽ cười: “Vậy chúng ta đến Yến Kinh xem đi”.
Tô Tử gật đầu: “Được”.
Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân rồi lại nhìn Tô Tử, cười hỏi: “Thật sự là bạn trai em à?”
Tô Tử hơi đỏ mặt, vội vàng nói: “Chị Vân Mạn, nào, uống rượu đi”.
Nói rồi cô ấy cầm ly rượu trong tay lên chạm nhẹ vào ly của Cố Vân Mạn, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân với ánh mắt đầy tò mò, cô ta biết vì gia đình của Tô Tử nên Tô Tử luôn không tỏ vẻ gì với đàn ông, nhưng với người đàn ông trước mặt này lại rất khác.
Đỏ mặt!
Nếu một người phụ nữ thường xuyên đỏ mặt trước mặt một người đàn ông, điều đó chứng minh có điều không đúng.
Diệp Quân không nghĩ nhiều mà tập trung ăn cơm, hắn phát hiện đồ ăn ở hệ Ngân Hà ngon hơn vũ trụ Quan Huyên rất nhiều.
Đương nhiên, sau khi trở về vũ trụ Quan Huyên, hắn có thể sẽ không ăn nữa. Ăn cơm ở đây là điều bắt buộc, nếu không ăn thì sẽ chết!
Trên bàn ăn, Tô Tử và Cố Vân Mạn càng nói chuyện vàng vui vẻ, rượu cũng càng uống càng nhiều, mặt Tô Tử cũng đỏ hơn.
Diệp Quân vẫn tiếp tục ăn.
Lúc này, cô gái tóc đỏ đối diện Diệp Quân chợt nói: “Này!”
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn cô gái tóc đỏ, cô ta nhìn hắn chằm chằm, cau mày hỏi bằng giọng mà chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được: “Có phải anh chưa ăn cơm bao giờ không hả?”
Diệp Quân nhìn cô gái tóc đỏ, bình tĩnh đáp: “Đang đói!”
Cô gái tóc đỏ nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Anh là vệ sĩ?”
Diệp Quân gật đầu.
Cô gái tóc đỏ lại nói: “Vậy anh có biết vệ sĩ thì không được ăn cơm cùng bàn không? Vệ sĩ là cấp dưới, từ khi nào cấp dưới có thể ăn cùng bàn với chủ thế hả?”
Diệp Quân nhìn cô ta, hơi tò mò: “Cô gái, tôi và cô chưa gặp nhau bao giờ, vì sao cô lại có thái độ thù hằn với tôi đến thế?”