Chương 1870
Cố Vân Mạn hơi nhíu mày nhưng vẫn đi tới, Diệp Quân chỉ vào cái cây cách đó hơn mười trượng ngoài cửa sổ: “Cô có nhìn thấy cái cây kia không?”
Cố Vân Mạn không hiểu, mà lúc này Diệp Quân đột nhiên nhổ một sợi tóc của mình, xòe tay ra, sử dụng ý niệm.
Vụt!
Trong nháy mắt, cây cổ thụ cách đó chục trượng bị chia làm hai, chậm rãi đổ xuống.
Cây cổ thụ: “…”
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi Cố Vân Mạn co rụt lại: “Anh…”
Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn: “Cô Cố, cô là người khôn ngoan, tôi tin cô sẽ không bảo nhà họ Cố đến trả thù tôi, đúng không?”
Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân, trong lòng kinh hãi: “Anh là Cổ võ giả hay là Tu tiên giả?”
Diệp Quân hỏi: “Cái nào lợi hại hơn?”
Cố Vân Mạn trầm giọng nói: “Đương nhiên là Tu tiên giả rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì là Tu tiên giả”.
Cố Vân Mạn nhìn chằm chằm Diệp Quân, lòng cảm thấy kinh hãi vô cùng. Hoa Hạ bây giờ linh khí rất ít, đừng nói là Tu tiên giả, dù là Cổ võ giả cũng chẳng có mấy ai.
Chỉ có ra ngoài, đến Ngân Hà Tông mới có thể tu luyện.
Mà có thể đến Ngân Hà Tông đều không phải người bình thường, hoặc là bối cảnh gia đình lớn mạnh hoặc là yêu nghiệt cực kỳ có thiên phú.
Chẳng lẽ người này đến từ Ngân Hà Tông?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Cố Vân Mạn trở nên nặng nề.
Diệp Quân nhìn Cố Vân Mạn không nói gì, bây giờ hắn đang tích trữ linh khí, chỉ có thể phóng ra ba luồng kiếm quang, vừa nãy phóng một luồng hắn còn thấy hơi xót.
Cố Vân Mạn nhìn hợp đồng trong tay Diệp Quân, lúc này hắn lại bảo: “Cô Cố, thế này được không? Cô ký vào bản hợp đồng này, tôi nợ cô một ân huệ, đương nhiên cô không ký cũng không sao”.
Cố Vân Mạn hỏi: “Không ký cũng không sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Mua bán tự do, tôi sẽ không ép buộc người khác!”
Cố Vân Mạn nói thẳng: “Tôi không ký”.
Diệp Quân gật đầu, không chút do dự xoay người rời đi.
Cố Vân Mạn sửng sốt, nhưng ngay khi Diệp Quân chuẩn bị ra khỏi phòng, cô ta đột nhiên nói: “Anh Diệp chờ đã”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Cố Vân Mạn, Cố Vân Mạn đi tới trước mặt Diệp Quân, cầm lấy ba bản hợp đồng, nhanh chóng ký tên rồi đưa cho hắn: “Anh Diệp nhớ đấy, anh nợ tôi một ân huệ”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói xong hắn cầm hợp đồng chuẩn bị rời đi.
Cố Vân Mạn đột nhiên nói: “Anh Diệp, mạo muội hỏi anh một câu, anh là người của Ngân Hà Tông sao?”
Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Ngân Hà Tông là của tôi”.
Nói xong, hắn xoay người biến mất cách đó không xa.
Tại chỗ, Cố Vân Mạn sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: “Người trẻ tuổi đều thích khoác lác!”